Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 164



Chương 164: Cô ta đang giả ngốc

Ôn Thục Nhi bất đắc dĩ gật gật đầu: “Bố, dì, nếu hai người đã bảo con ký, vậy thì con sẽ ký! Nhưng thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần thì không cần phiền phức tới mức vài ngày nữa tới văn phòng của bố đâu.”

Vừa nói cô vừa mở cặp sách, lấy ra một tập tài liệu đặt trên bàn: “Bây giờ mọi người có thể ký ngay.”

“Cái gì?” Mưu kế hoàn hảo mà Ôn Thanh Tuấn vừa mới nghĩ ra lập tức tan biến.

Ông ta cầm tài liệu trên bàn lên, nhìn nội dung các dòng.

Định dạng đúng, đường kẻ rõ ràng, còn chuyên nghiệp hơn là công ty pháp lý làm.

Ông ta trừng mắt nhìn Ôn Thục Nhi, sự nghỉ ngờ cuối cùng trong mắt cũng hoàn toàn biến mất, tức giận nói: ‘Đồ đê tiện này, cô rắp tâm làm vậy có phải không? Cô vấn luôn giả ngu lừa gạt tôi!”

Ôn Thục Nhi co người lại, núp sau lưng cảnh sát: “Bố, bố đừng làm con sợ, nếu bố không bằng lòng thì thôi. Để cảnh sát đưa Vân Hạo đi đi! Bố như thế này, con rất sợi”

Đây là sợ hãi sao? Đây rõ ràng là kiêu ngạo mài Ôn Thanh Tuấn tức giận đến mức nghiến rằng kèn kẹt, khuôn mặt già nua đỏ bừng.

Đã là một con cáo già nhiều năm như vậy, mà lại trúng kế của một con bé.

Ông ta căm thù!

Nhưng trong trường hợp này, ông ta hoàn toàn không có cách nào để không phải ký.

So với tài sản của nhà họ Hoắc, 20% cổ phần của nhà họ Ôn thật sự không là gì cả!

Lồng ngực Ôn Thanh Tuấn phập phồng lên xuống, mãi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ký, tôi ký, tôi sẽ ký ngay.”

Ông ta nắm lấy cây bút trong tay Ôn Thục Nhi, ký tên của mình như rồng bay phượng múa, đập “bốp” thỏa thuận chuyển nhượng lên bàn cà phê: “Đến lượt cô.”

“Vâng” Ôn Thục Nhi sợ hãi lo lắng ký vào bức thư hòa giải, rồi lập tức trốn sau lưng cảnh sát với thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần: “Vậy thì bố và dì, bọn con sẽ không làm phiền mọi người dùng bữa tối nữa đâu.

Con đi trước đây.”

Cảnh sát Lê cất bức thư hòa giải đi, nghiêm túc nói: “Cái này, tôi sẽ mang về để khép lại vụ án. Mong rằng sau này gia đình các người hòa thuận chung sống với nhau, đừng gây ra thêm phiền phức cho cảnh sát chúng tôi nữa.”

Nói xong hai người lần lượt đi về phía cửa.

Ôn Thục Nhi bước tới cửa, đột nhiên xoay người, cười mỉm với gia đình bốn người: “Em gái à, lần sau em muốn bắt nạt chị thì nhớ nói cho chị biết một tiếng nhé, để chị chuẩn bị trước bản thỏa thuận này, rồi đến tìm bố ký tên!”

Nói xong, cô dịu dàng đóng cửa lại giúp họ.

Trong nhà, Ôn Như Phương ầm ầm chửi bới: “Đồ khốn kiếp! Ôn Thục Nhi, đồ khốn kiếp, tôi sẽ giết chết cô…”

Trần Xuân Trúc vội vàng che miệng cô ta lại, nhẹ giọng khiển trách: “Cảnh sát còn ở đó, cẩn thận bị nghe thấy, sau này lại là bằng chứng đấy.”

Hoắc Vân Hạo nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nặng nề nện xuống sô pha: “Cháu đã nói từ lâu là con khốn này vẫn luôn giả bộ, mọi người còn không tin, lần này thì biết rồi nhỉ!”

“Con chó cái này, thật không ngờ lại có thể biết diễn kịch như vậy! Tôi đã nhìn người nhiều năm như vậy, vậy mà lại nhìn lầm!” Ôn Thanh Tuấn ngồi dựa xuống sô pha, hung ác nói: “Lần này, tôi nhất định sẽ không tha cho cô ta đâu.”

“Hứ, có lần nào ông không nói như vậy đâu? Kết quả thì sao?” Trần Xuân Trúc hậm hực nói.

Ôn Như Phương vừa nghĩ đến mình không thể sống trong trang viên nhà họ Hoắc được, hiện tại còn mất đi 20% cổ phần, không nhịn được mà buồn bực khóc lóc…

Chiếc xe vừa lái ra khỏi khu biệt thự, cảnh sát Lê vui vẻ cao giọng nói với Ôn Thục Nhi: “Hahaha, cô Ôn diễn xuất rất tuyệt đấy!”

Ôn Thục Nhi nháy mắt tinh quái: “Cảnh sát Lê, nếu anh dấn thân vào Showbiz, anh nhất định sẽ là nam nghệ sĩ xuất sắc nhất năm nay đó!”

“Hahaha, đâu có đâu có!”

Cả hai vui vẻ tâng bốc lẫn nhau một hồi.

Lê Việt Bách cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát giả ra, cảm thán: “Tôi cứ nghĩ sẽ rất khó.

Không ngờ một gia đình bốn người với tám con mắt còn không thể nhìn thấu tôi. Tôi đúng là một diễn viên thiên tài.”

Ôn Thục Nhi cúi đầu, xoa xoa chữ ký trên bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, lạnh lùng cong môi: “Đừng bất cẩn, hôm nay là chúng ta đột nhiên tới tận cửa, bọn họ luống cuống nên mới mất cảnh giác. 80% cổ phần còn lại, cũng không dễ dàng lấy lại như vậy đâu.”

“Yên tâm, loại người như Ôn Như Phương và Hoắc Vân Hạo, sẽ không thể nào nhãn nhịn được đâu, nhất định sẽ tự mang tới tận cửa.”

Lê Việt Bách vỗ vỗ vai Ôn Thục Nhi, nhẹ nhõm nói: “Hơn nữa dì trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta.”

Vừa nói, anh ta dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên bật cười lớn: “Cậu nói xem, nếu một ngày nào đó Ôn Thanh Tuấn nhận ra tôi, liệu ông ta có tức giận đến mức bệnh tim tái phát không?”

Ôn Thục Nhi nghĩ đến cảnh này, không khỏi bật cười.

Nỗi phiền muộn dồn nén trong lòng bao ngày nay cuối cùng cũng được xóa sạch.

Nam Uyển, phòng ngủ chính.

Đêm đã muộn.

Ôn Thục Nhi ngồi dựa ở trên giường chính đọc sách, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hướng giường phụ.

Hôm nay anh lại ở lại bệnh viện cùng chị Tống sao?

Giường dành cho người nhà của bệnh viện chật hẹp như vậy, chân của anh ấy cũng đang có vấn đề, liệu có ngủ quen không?

Nếu ngủ không ngon sẽ lại ảnh hưởng đến cơ thể!

Nghĩ đến đó, lông mày cô rũ xuống.

Ông trời ơi, ông không thể để chị Tống mau chóng khỏi bệnh được sao?

Hầy, cũng tại tay nghề y học của bản thân mình không tốt, nếu có cách nào đó để cho vết máu tụ trong đầu chị Tống biến mất ngay tức khắc thì tốt quá!

Như vậy, Kiến Phong sẽ không phải lo lắng nhiều như vậy, và anh ấy cũng có thể tiếp tục tiếp nhận điều trị cho bệnh của mình nhỉ?

Ôn Thục Nhi ngẫm nghĩ, bất giác ngủ thiếp đi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.