Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 170



Chương 170 Chữa trị tận nơi Biệt thự ngoại ô phía đông.

Phòng khách, phía trước tấm kính lớn sát sàn.

Người đàn ông mặc một bộ vest màu đen cao cấp, nghiêng đầu ngồi trên xe lăn.

Chỗ vai và cổ anh, có một cây vĩ cầm đã được dùng rất nhiều năm về trước.

Thân đàn màu nâu đỏ được bảo quản rất tốt, cho dù đã lâu không sử dụng nhưng vẫn ánh lên độ bóng sáng.

Khi người đàn ông giơ tay lên, hàm dưới ghì xuống, tiếng đàn du dương truyền ra theo những chuyển động tao nhã và những đầu ngón tay trắng nõn…

Âm thanh thay đổi từ nhỏ sang lớn, từ gần đến xa, nhẹ nhàng và da diết, xuyên qua tấm kính ngập tràn ánh năng, xuyên qua thảm cỏ xanh mướt, qua những tán cây cao quanh biệt thự…

Cùng với âm rung theo cử động trượt của đầu ngón tay, giai điệu đã trở nên rực rỡ và tưng bừng, tiếng đàn dường như hóa thân thành 1 chú chim sơn ca, ca hát và nhảy nhót giữa các bóng cây cao thấp xanh rờn.

Ánh nắng chiếu vào bộ lông óng ả của nó.

Làn gió thổi bay tiếng hát vui vẻ của nó.

Nó thật hoạt bát và tự do, tận hưởng khoảng thời gian đẹp nhất giữa đất trời.

Người đàn ông từ từ nhắm mắt lại, trong đầu thoáng chốc hiện ra một nụ cười tươi tắn và thuần khiết.

Đôi mắt cô cong cong, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lanh lảnh gọi: Kiến Phong!

Tay của Hoắc Kiến Phong đột nhiên dừng lại.

Với một tiếng “Xet”, dây đàn bị đứt.

Sợi dây đứt làm má anh đau nhói.

Hoắc Kiến Phong mở mắt, cau mày nhìn cây đàn trong tay.

Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một vẻ u ám khó tả.

“Cậu ba, có anh Hắc Diệm bên ngoài muốn gặp cậu.”

Thím Quỳnh trầm giọng báo cáo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoắc Kiến Phong.

Anh hoàn hồn trở lại, ánh mắt bình tĩnh sâu lắng: “Mời anh ấy vào.”

Vừa vào cửa, Hắc Diệm liền giơ hộp y tế trong tay ra, nói thẳng: “Anh Hoắc, tôi tới đây châm cứu chữa bệnh cho anh.”

Hoắc Kiến Phong chưa kịp từ chối thì anh ta đã nghiêm túc nói: “Chúng tôi vốn dĩ sẽ không đến chữa trị tận nhà. Nhưng bà cụ Hoắc rất thành khẩn, thần y cũng cảm thấy sức khỏe của anh không nên chậm trễ nữa, cho nên đã cử tôi đến. Chẩn đoán của thần y đã tìm thấy mấu chốt của vấn đề là gì, tôi chỉ cần châm cứu dựa theo những huyệt vị cho anh là được. Hy vọng trong suốt quá trình này, anh có thể tin tưởng tôi tuyệt đối.”

Tổ chức rõ ràng, cứng rắn và linh hoạt, chuẩn bị rõ ràng.

Hoắc Kiến Phong ánh mắt hơi trâm xuống, ngẩng đầu lên trong giây lát: ‘Nếu đã là người được bà nội và thần y cùng tin tưởng, đương nhiên tôi cũng tin tưởng. Chỉ là mỗi ngày đều chạy tới đây, vất vả cho anh xịn rồi.

“Được người khác tin tưởng nên tôi chắc chắn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” Hắc Diệm lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn xung quanh: “Không biết anh Hoắc sống ở đâu? Anh muốn tiếp nhận chữa trị ở đâu?”

“Bên này.” Hoắc Kiến Phong ngước mắt về phía phòng ngủ dành cho khách ở lầu một.

Thím Quỳnh lập tức đi lên phía trước và mở cửa cho họ.

Căn phòng rất rộng, có một chiếc giường lớn và một chiếc giường massage đơn giản.

Hắc Diệm nhìn thấy chiếc vali của người đàn ông trong góc tường, nét mặt của anh ta dịu đi một chút.

Anh ta chỉ lên giường massage: ‘Bên này đi, châm cứu ở chỗ này sẽ tiện hơn.”

Hoắc Kiến Phong gật đầu đồng ý, nằm xuống giường massage một cách phối hợp, dặn dò: “Thím Quỳnh, thím đi ra ngoài trước, có việc gì tôi sẽ gọi cho thím.”

Dường như cậu ta vẫn nhớ rằng người ngoài không được phép có mặt khi châm cứu.

Hắc Diệm nghĩ, nét mặt lại dịu đi.

Có lẽ Thục Nhi nói đúng, anh ta có lẽ cũng không tồi tệ như vậy.

Dựa theo thứ tự của Ôn Thục Nhi, Hắc Diệm châm vài cây kim lên đầu của Hoắc Kiến Phong trước, để giúp anh đi vào giấc ngủ.

Hoäc Kiến Phong nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi thuốc bắc, nhưng rõ ràng khác với trên người vị thần y.

Cảm giác của các đầu ngón tay cũng không còn mềm mại nữa.

Bất chợt, khuôn mặt tươi cười đó lại hiện ra trước mắt anh.

Huyệt vị bị kích thích, cảm giác mệt mỏi dâng trào, rất nhanh sau đó anh đã không kiểm soát được mà ngủ thiếp đi.

Hắc Diệm lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh, gửi cho Ôn Thục Nhi: [Anh đang châm cứu, yên tâm.] Ôn Thục Nhi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người đàn ông qua màn hình, cái miệng nhỏ nhắn phụng phịu, nhanh chóng đáp: [Cảm ơn anh Diệm! Vất vả cho anh rồi! Trông anh ấy rất mệt, làm phiền anh chú ý hơn nhét] Đặt điện thoại xuống, Ôn Thục Nhi thở ra một hơi.

Chỉ cần là sức khỏe tốt lên, cuộc sống của anh mới có thể trở lại đúng hướng.

Nhà chính, sân thượng tầng 2.

Làn gió đêm thổi hương hoa tới, mang theo hơi ấm nhẹ nhàng.

Bà cụ Hoắc nằm trên ghế xích đu, hít hà mùi thơm tao nhã, nhếch miệng sung sướng.

Trên trán bà cụ, đôi bàn tay mềm mại của cô gái đang đi dọc theo các huyệt đạo, xoa bóp cho bà cụ với lực vừa phải.

“Bà nội, sức lực như thế này là vừa rồi chứ?” Ôn Thục Nhi cất giọng ngọt ngào hỏi.

Bà cụ khen ngợi: “Ừm, vừa rồi, Thục Nhi của chúng ta thật lợi hại!”

Ôn Thục Nhi mỉm cười hì hì, động tác trên tay càng thêm điêu luyện.

Bà cụ Hoắc thoải mái nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Cô bé ngoan, cháu đừng bận tâm về việc Kiến Phong chuyển ra ngoài. Thằng bé là một người có chừng mực, nếu thằng bé nói là chăm sóc cho cô Tống, vậy thì chỉ là đi chăm sóc, sẽ không có chuyện gì khác đâu, cháu đừng nghĩ nhiều về chuyện đó.”

Trong lòng Ôn Thục Nhi ấm áp, giọng nói thoải mái: “Vâng. Bà nội, cháu biết rồi. Cháu không sao đâu, cháu cũng mong chị Tống sẽ mau khỏe lại! Như vậy, tâm trạng của Kiến Phong cũng sẽ tốt lên. Tâm trạng của anh ấy tốt, sức khỏe đương nhiên cũng sẽ có chuyển biến nhanh hơn.”

Đứa trẻ này thật là hiểu chuyện tới mức khiến người khác đau lòng mà!

Bà cụ Hoäc thở dài rồi đổi chủ đề: ‘Mấy ngày nay học với tiến sĩ Trường thế nào?”

“À, thầy giáo Trường rất tốt, nhưng cháu không đủ thông minh, cháu tiếp thu chậm, và cháu cảm thấy có quá nhiều thứ phải học.”

Ôn Thục Nhi cau mày sầu muộn: “Cháu mới biết được là, hóa ra quản lý tài chính không chỉ cần biết xem những con số, mà còn phải hiểu cuộc sống, hiểu về y học, hiểu về mua sắm nữal Y học cháu còn hiểu một chút, nhưng mà những thứ như mua đồ cổ, thực sự là khó quá rồi!”

Bà cụ Hoắc không khỏi bật cười, cười vang: “Đứa trẻ ngốc nghếch, cháu phải hiểu những thứ đó để làm gì? Cháu chỉ cần biết đối chiếu các khoản là được rồi mà!”

“Hả?” Ôn Thục Nhi ngây ra, giống như mới phản ứng lại, tiếp đó nở nụ cười gượng gạo: “Hì, đúng vậy! Cháu chỉ đối chiếu tài khoản là được rồi! Có lẽ xem mấy thứ đó thú vị quá, nhất thời quên mất nhiệm vụ ban đầu.”

Cô dừng lại, tiếp tục nhắc tới bằng vẻ vô ý: “Bà nội, bà có thích mua đồ cổ không? Ông ngoại cháu cũng thích đấy! Ở nhà còn sưu tầm rất nhiều đá, nhưng tiếc là cháu không hiểu gì cả. Không biết nhưng thứ đó, tai sao lại đáng giá nhiều tiền như vậy!”

Lời nói non nớt của trẻ con khiến bà cụ lại phì cười một hồi.

Bà cụ Hoắc đồng cảm nói: “Bà không thích những thứ lạnh lùng còn không thể nhìn thấy đó, nhưng Phương Nam lại thích chúng. Những thứ mà cháu nhìn thấy trong sổ sách tài khoản, chắc đều là đồ sưu tầm của Phương Nam.”

“Thật sao?” Ôn Thục Nhi nghiêng đầu bối gạo: “Hì, đúng vậy! Cháu chỉ đối chiếu tài khoản là được rồi! Có lẽ xem mấy thứ đó thú vị quá, nhất thời quên mất nhiệm vụ ban đầu.”

Cô dừng lại, tiếp tục nhắc tới bằng vẻ vô ý: “Bà nội, bà có thích mua đồ cổ không? Ông ngoại cháu cũng thích đấy! Ở nhà còn sưu tầm rất nhiều đá, nhưng tiếc là cháu không hiểu gì cả. Không biết nhưng thứ đó, tai sao lại đáng giá nhiều tiền như vậy!”

Lời nói non nớt của trẻ con khiến bà cụ lại phì cười một hồi.

Bà cụ Hoắc đồng cảm nói: “Bà không thích những thứ lạnh lùng còn không thể nhìn thấy đó, nhưng Phương Nam lại thích chúng. Những thứ mà cháu nhìn thấy trong sổ sách tài khoản, chắc đều là đồ sưu tầm của Phương Nam.”

“Thật sao?” Ôn Thục Nhi nghiêng đầu bối rối hỏi: “Nhưng mà, cháu thấy đều là chữ ký của anh cả, còn tưởng là mua cho bà cơI Tại sao không phải là bố tự chọn chứ?”

“Là Phương Nam tự mình chọn đấy.” Bà cụ Hoắc kiên nhẫn giải thích: “Có điều Phương Nam là chủ tịch công ty đứng tên, tuy không phụ trách công việc cụ thể, nhưng thường xuyên đều phải bay đi bay lại để đi công tác và ký hợp đồng cho nên không có nhiều thời gian như vậy. Đại đa số, đều là Phương Nam chọn sẵn, rồi bảo Tuấn Tú đi mua giúp. Khi lấy được đồ về, Phương Nam sẽ mang đến phòng sách để cất đi.”

Phòng sách?

Ôn Thục Nhi kinh ngạc, theo tốc độ mua trên sổ sách, phòng sách lớn như thế nào, mới có thể chứa được nhiều đồ cổ như vậy chứ?

Cô cố nén sự nghỉ ngờ của mình và tò mò nói: “Uầy, bà nội, vậy trong phòng sách của bố không phải là có rất nhiều đồ cổ sao?

Tôi có thể đến thăm quan một chút được không?”

Nghe giọng điệu của cô, gần như có thể trông thấy dáng vẻ đáng yêu như một đứa bé †ò mò của cô.

Bà cụ Hoắc cười âu yếm: “Được, đương nhiên là được. Nào, bà sẽ gọi dì Mãn đưa cháu đến đó.”

Vừa nói, bà cụ vừa ngồi dậy, gọi dì Mẫn vào và dặn dò vài câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.