Chương 183 Bà ta là người chịu tội thay cho ai?
Nhà chính, phòng khách.
Nguyên bộ ghế sofa da thật phong cách Châu Âu mới được đổi, sáng bóng.
Bà cụ Hoắc nhắm mắt nghỉ ngơi trong lúc xoa bóp trước tấm kính sát sàn.
Ôn Thục Nhi ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn phía sau, đôi tay trắng nõn mềm mại nhịp nhàng ấn huyệt trên đỉnh đầu bà cụ.
Bà cụ Hoắc thoải mái thở dài: “Thục Nhi à, cháu đừng bận lòng những điều Vân Hạo nói trước đó. Thằng bé ghen tị với cháu, nên mới ăn nói linh tỉnh, biết không?”
“Ừm, bà nội, cháu biết chứ” Ôn Thục Nhi cười hì hì: “Thực sự xin lỗi bà nội, lúc đó cháu quá kích động, nên đã làm bà phải lo lắng rồi”
Khóe miệng bà cụ Hoắc cong lên: “Đứa trẻ ngốc nghếch, cháu không có lỗi với bà nội, là bà nội đã làm liên lụy tới cháu.”
Bà cụ thở dài: “Hầy, nói đến cùng, là bà nội tuổi đã cao, không quản lý được tốt cho gia đình này, nên đã tạo điều kiện cho bọn họ lợi dụng sơ hở. Cháu, đã phải chịu khổ thay cho bà rồi. Dùng lời của những người trẻ như bọn cháu, có phải là anh hùng gánh tội thay không?”
Quả nhiên, trong lòng bà cụ giống như tấm gương sáng!
Trong lòng Ôn Thục Nhi vừa chua xót vừa ấm áp, ngọt ngào nói: “Bà nội, bà xem, bà còn biết tới những từ ấy! Bà chẳng những ] không già chút nào, mà bà còn đứng đầu về sự thời thượng! Bà nội, bà quả thực là thần tượng của cháu! Sau này ở tuổi của bà, nếu cháu vẫn được như bà, trong lòng vẫn còn minh mãn và sáng rõ, vậy thì cháu cũng toại nguyện rồi.”
“Hahaha, cái miệng nhỏ nhắn của cháu, lúc nào cũng như rót mật vậy.”
Bà cụ Hoắc cười lớn, hàng lông mày đã ủ rũ mấy ngày nay, cuối cùng cũng giãn ra.
Dì Mẫn ở bên cạnh nhìn mà thấy vui trong lòng.
Cô ba tốt như vậy sao có thể là một tai họa?
Nếu có thể ở lâu bên cạnh bà cụ, thì sẽ còn ân cần hơn những cậu chủ trong nhà.
“Bà cụ, cảnh sát trưởng Phong đến rồi.”
Giọng nói điềm tĩnh của Hoắc Minh phá vỡ sự ấm áp của một góc phòng khách.
Bà cụ Hoắc mở mắt ra, Ôn Thục Nhi nhanh chóng thu tay lại, ngồi thẳng lưng, kêu bà cụ ngồi dậy.
Vẻ mặt của dì Mãn cũng trở nên nghiêm túc.
Dì thay mặt bà cụ nói: “Cảnh sát trưởng Phong, có phải vụ việc có tiến triển không?”
Gương mặt chữ điền của cảnh sát trưởng Phong chỉ toàn là vẻ nghiêm nghị, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Chính xác.
Chúng tôi tìm thấy một cuốn nhật ký trong di vật của Trần Nguyên Kỳ, bên trong có ghi lại chỉ tiết mâu thuẫn giữa bà ta và Tiểu Cao, và cả nỗi lo lắng của bà ta sau khi mưu sát Tiểu Cao. Suy đoán theo những bằng chứng hiện tại, chắc là bà ta không thể chịu nổi sự cắn rứt lương tâm, sau khi biết sự việc bị bại lộ, bà ta đã chọn cách tự sát.”
Ôn Thục Nhi cau mày, nghỉ ngờ nói: “Nhưng mà, bà ta đã hạ độc vào lọ cao của bà nội! Lúc đó bà ta đã rời khỏi nhà họ Hoắc rồi, làm sao biết được bà nội sẽ đưa lọ cao cho tôi, và tôi sẽ trực tiếp đưa cho Tiểu Cao được?”
Cảnh sát trưởng Phong thẳng thắn nói: “Xin lỗi, bà ta không viết điều này trong nhật ký nên chúng tôi không biết. Nhưng trong nhật ký, bà ta đã thừa nhận rõ ràng mình chính là kẻ sát nhân đã đầu độc Tiểu Cao.”
Dì Mẫn hỏi: “Vậy không phải là có bắt đầu và kết thúc, chỉ là không có quá trình?”
Cảnh sát trưởng Phong gật đầu: “Vâng, có thể nói như vậy. Nhưng động cơ của vụ giết người trong cuốn nhật ký đã được thành lập, và chuỗi bằng chứng về cơ bản có thể được hình thành.”
Bà cụ Hoắc tựa lưng vào ghế, hai mắt xám xịt đảo qua đảo lại, “Chỉ cần nhìn nguyên nhân và kết quả để đưa ra quyết định cho vụ án. Anh có thấy là qua loa quá không?”
Trần Nguyên Kỳ là người được bà cụ chọn cho Hoắc Kiến Phong.
Lúc đầu bà ta nổi bật so với rất nhiều người nộp đơn, bởi vì tính khí điềm tĩnh chắc chắn và không ganh đua của mình.
Bà cụ Hoắc đến giờ, vẫn còn nhớ dáng vẻ của bà ta trong cuộc phỏng vấn, than thở: “Tính cách của bà ta hiền hòa, không phải là người thích hận thùi”
Đáy mắt Hoắc Minh chìm xuống, anh ta hỏi: “Có khi nào, bà ta là người chịu tội thay cho ai không?”
Khi giọng nói ngừng lại, khung cảnh trở nên im ắng.
Cảnh sát trưởng Phong trầm ngâm một lát, nói: “Quả thực không phải là không có khả năng này. Bởi vì không biết quá trình cụ thể của vụ án nên có rất nhiều điểm nghi vấn.
Tuy nhiên, thuốc độc Trần Nguyên Kỳ trúng phải quả thật là do chính bà ta mua.
Chúng tôi đã kiểm tra lịch sử mua bán trên điện thoại di động của bà ta, và chúng tôi cũng đến hỏi nhân viên cửa tiệm tại điểm bán hàng. Tất cả những điều này đủ để chứng minh rằng Trần Nguyên Kỳ có suy nghĩ tự tử và đang ngấm ngầm tiến hành điều này. Chắc là tình cờ, chúng tôi đã tìm thấy bà ta nên đã đẩy nhanh tốc độ tự tử để thoát tội của bà ta.”
cho ai không?”
Khi giọng nói ngừng lại, khung cảnh trở nên im ắng.
Cảnh sát trưởng Phong trầm ngâm một lát, nói: “Quả thực không phải là không có khả năng này. Bởi vì không biết quá trình cụ thể của vụ án nên có rất nhiều điểm nghỉ vấn.
Tuy nhiên, thuốc độc Trần Nguyên Kỳ trúng phải quả thật là do chính bà ta mua.
Chúng tôi đã kiểm tra lịch sử mua bán trên điện thoại di động của bà ta, và chúng tôi cũng đến hỏi nhân viên cửa tiệm tại điểm bán hàng. Tất cả những điều này đủ để chứng minh rằng Trần Nguyên Kỳ có suy nghĩ tự tử và đang ngấm ngầm tiến hành điều này. Chắc là tình cờ, chúng tôi đã tìm thấy bà ta nên đã đẩy nhanh tốc độ tự tử để thoát tội của bà ta.”
lưng ghế.
Tên ác quỷ này rõ ràng ám chỉ cô đừng lo chuyện bao đồng, kẻo sẽ không được chết yên ổn!
Cảnh sát trưởng Phong gật đầu: “Đây là điều đương nhiên. Chúng tôi nhất định sẽ theo đuổi cuộc điều tra bằng tất cả sức lực của mình để đảm bảo rằng những bằng chứng này là đúng sự thật và hợp lệ. Chúng không sẽ không vu oan giáng họa cho bất cứ ai. Xin mọi người hãy tin rằng cảnh sát chúng tôi sẽ không để lọt bất cứ kẻ xấu nào, và sẽ không bao giờ đổ oan cho người tốt.”
Hoắc Tuấn Tú bình thản nhếch môi, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ tán thưởng: “Đương nhiên, chúng tôi rất tin tưởng các ông. Nếu không phải là chứng cứ chắc chắn, các ông cũng sẽ không tùy tiện tới tận nhà để quấy sự Tầy.
Lời nói này còn có ý nghĩa khác, Ôn Thục Nhi đã hiểu.
Hoắc Tuấn Tú thực ra không hề muốn tiếp tục điều tra.
Cô kìm nén sự hổ thẹn với Tiểu Cao và suy nghĩ manh động muốn mắng chửi Hoắc Tuấn Tú, nói một cách uyển chuyển: “Hừm, thực ra nghĩ kỹ lại, ở những nơi có nhiều người thì thường có rất nhiều chuyện thị phi.
Trần Nguyên Kỳ và Tiểu Cao đều là người giúp việc ở Nam Uyển của chúng tôi, đối mặt với nhau cả ngày lẫn đêm, không có gì lạ khi có những mâu thuẫn riêng tư. Ngay cả một người tốt tính cũng sẽ không tránh khỏi khả năng bốc đồng mà phạm tội.”
Cuối cùng cũng có người đứng về phía mình, cảnh sát trưởng Phong nhìn Ôn Thục Nhi một cách đầy cảm kích: “Các vị đừng lo lắng, chúng tôi sẽ tăng cường điều tra, tích cực hỏi han thêm để củng cố chứng cứ.”
Ông ta cúi đầu chào bà cụ: “Bà cụ, vậy tôi về trước. Tôi sẽ thông báo cho bà ngay khi có tin mới.”
“Tôi tiễn ông.” Hoắc Tuấn Tú duy trì sự lịch sự và khiêm tốn thường ngày, tiễn cảnh sát trưởng Phong ra ngoài.
Sau khi nhận ra sự thật, Ôn Thục Nhi lại nhìn Hoắc Tuấn Tú, luôn cảm thấy lạnh sống lưng.
Thấy anh ta đi ra ngoài, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội nói với bà cụ: “Bà ơi, cháu còn chưa làm xong bài tập, cháu về trước đây. Ngày mai cháu lại đến thăm bà.”
“Được thôi, đi cẩn thận đấy.” Bà cụ Hoắc ấm áp nhắc nhở.
“Vâng, tạm biệt bà nội! Tạm biệt dì Mãn!”
Ôn Thục Nhi xua xua tay, bước nhanh ra khỏi cửa chính.
Lợi dụng lúc Hoắc Tuấn Tú tiễn cảnh sát trưởng Phong lên xe ở đường chính, cô nhanh chóng chuồn khỏi bằng đường phụ.
Ở bên cạnh xe cảnh sát, khóe mắt Hoắc Tuấn Tú thoáng nhìn thấy động tác chạy trốn không hề có chút hình tượng nào của cô gái, trong đôi mắt đào hoa nổi lên một vẻ hứng thú.