Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 191



Chương 191

Trái tim Ôn Thục Nhi thắt lại.

Một khi thỏa thuận được ký kết, cô sẽ chính thức trở thành cổ đông của Hoắc Kiến.

Nhưng nếu những cổ phần này rơi vào tay Hoắc Tuấn Tú từ trong tay cô, thì cô chính là tội đồ của nhà họ Hoắc, làm sao có thể xứng đáng với sự tin tưởng và niềm hy vọng của bà nội?

Tình huống hiện tại, phía trước có Hoắc Tuấn Tú đang nhìn chằm chằm cô với nụ cười ẩn chứa sự nham hiểm, phía sau có gì Mẫn đang quan sát thay bà nội, Ôn Thục Nhi không có thời gian để suy nghĩ.

Cô nặn ra một nụ cười, buông tay áo che vết thương trên mu bàn tay, cầm lấy

bút, ngọt ngào nói: “Được thôi, cám ơn anh cả.”

Ký vào thỏa thuận như rồng bay phượng múa, cô kính cẩn trả lại cây bút và tài liệu cho Hoắc Tuấn Tú.

Hoắc Tuấn Tú nhìn số định mức và tên trên tài liệu, trong mắt anh ta lóe lên một vẻ đắc ý.

Trong tích tắc, anh ta khôi phục lại trạng thái bình thường và niềm nở nói: “Bà ơi, em dâu đã ký xong rồi. Vậy cháu sẽ mang về công ty và bảo bên pháp vụ làm thủ tục sớm nhất có thể.”

Bà cụ Hoắc hài lòng gật đầu: “Ừm. Đi đi! Vất vả cho cháu rồi!”

“Điều nên làm thôi ạ.”

Hoắc Tuấn Tú nói xong liền gật đầu với dì Mẫn và Ôn Thục Nhi, xoay người rời đi.

Dì Mẫn nghiêng đầu, liếc nhìn tay Ôn Thục Nhi vài lần, nhẹ giọng nói: “Cô ba, tay cô bị sao vậy?”

Bà cụ Hoắc cau mày, “Có chuyện gì vậy?”

Dì Mẫn giải thích: “Có gạc quấn quanh tay phải của cô ba!”

Thấy không thể che giấu nữa, Ôn Thục Nhi vội vàng cười nói: “Không sao, không sao. Đừng lo lắng, bà nội và dì Mẫn. Hôm qua cháu vô tình bị ngã khi đang đi bộ, nên sứt một chút da, không có gì đáng lo ngại đâu. Chỉ là, chỉ là Kiến Phong đã băng bó có chút cường điệu và nhìn trông nghiêm trọng mà thôi”

Bà cụ Hoắc nhanh chóng bắt được từ khóa quan trọng trong câu: “Kiến Phong đích thân băng bó cho cháu?”

“Vâng.” Ôn Thục Nhi gật đầu xuống thấp, trên mặt đỏ bừng: “Bà nội, cháu đang vội đi học, nên cháu về nhà trước đi.”

Không đợi bà cụ lên tiếng, cô nhanh chóng đứng dậy, chào họ rồi chạy đi.

Trong phòng khách.

Bà cụ Hoắc thở dài tiếc nuối và vẫy tay với dì Mẫn: “Vẻ mặt của con bé, nhìn vẫn tốt chứ?”

“Vâng vâng, vẫn tốt mà!” Dì Mẫn nắm

lấy tay bà cụ, an ủi nói: “Cô ba có lẽ là xấu hổ. Cậu ba có thể đích thân bằng bó cho cô ấy, chắc là thật lòng thương xót.”

Bà cụ Hoắc hài lòng gật đầu: “Tốt quá rồi, hai đứa nó, lẽ ra đã phải như thế này từ lâu rồi”

Trên con đường rợp bóng cây dẫn đến Nam Uyển từ nhà chính, Ôn Thục Nhi nhìn thấy chiếc Maybach màu đen đậu bên đường, tim đập loạn nhịp.

Cô điều chỉnh lại biểu cảm trên nét mặt, bước nhanh tới, mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào.

“Anh cả, tôi còn đang lo lắng sẽ không bắt kịp anh đấy! Bây giờ chúng ta ký một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần mới sao?”

Hoắc Tuấn Tú đang nhìn điện thoại di động, bị tiếng mở cửa đột ngột làm giật mình, lại nghe Ôn Thục Nhi nói, không kìm được mà khẽ cười thành tiếng: “Sao? Cô cũng biết cổ phiếu này không thuộc về mình ư?”

Anh ta nghiêng đầu nhìn cô, cơ thể cũng nghiêng về phía cô.

Không gian bên trong xe vốn đã chật hẹp nay càng trở nên chật chội hơn trong chốc lát.

Ôn Thục Nhi theo bản năng ngả người về phía sau, cười nói: “Hì hì, thứ thuộc về anh cả, vậy mà lại ở trong tay tôi, đương nhiên là không thể được rồi!”

“Hừ.” Hoắc Tuấn Tú rất đắc ý với sự giác ngộ của cô, đuôi mắt nhướng lên: “Nếu bà nội đã bảo cô cầm, thì cô cứ yên tâm cầm trước đã. Bây giờ vẫn chưa phải lúc, khi nào cần, tôi sẽ đích thân tìm cô lấy về.

“Ô, được thôi” Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô đoán chắc bây giờ Hoắc Tuấn Tú chưa cần số cổ phần này, suy cho cùng nếu có người biết cổ phần nằm trong tay anh ta, thì tham vọng độc ác của anh ta sẽ bị bại lộ.

Nhưng với tư cách là một tay sai đủ tiêu chuẩn, cô bắt buộc phải thể hiện rằng

mình hoàn toàn không có thái độ thèm muốn.

“Anh cả, nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi về trước đây” Ôn Thục Nhi vươn tay mở cửa.

Nhưng trước khi tay cô chạm vào nút ấn, cánh cửa đã tự mở ra. Ngoài cửa xe, Hoắc Vân Hạo nhìn Ôn

Thục Nhi rồi lại nhìn Hoắc Tuấn Tú, mắt trợn to đến mức như sắp lòi ra ngoài: “Hai người, hai người…”

Mãi lâu sau, anh ta cũng không tìm ra một tính từ thích hợp.

Hoắc Tuấn Tú mở cửa xuống xe, kéo Hoắc Vân Hạo ra khỏi cửa ghế lái phụ, ra hiệu cho Ôn Thục Nhi xuống xe.

Ôn Thục Nhi im lặng xuống xe, trong lòng ớn lạnh.

Toi rồi, lần này thân phận gián điệp sắp bị lộ rồi.

Hoắc Vân Hạo nhìn thấy Ôn Thục Nhi, trong mắt nổi lên lửa giận.

Hoắc Tuấn Tú an ủi vỗ vỗ lên vai của

anh ta, ấm áp nói: “Vân Hạo, thím ba của cháu từ nay về sau sẽ là người của chúng ta. Đừng có gây khó dễ với cô ấy nữa, hãy đối tốt với cô ấy một chút, biết không?”

Lồng ngực Hoắc Vân Hạo không ngừng nhấp nhô, khó tin nhìn Hoắc Tuấn Tú: “Chú cả, khẩu vị của chú từ khi nào lại trở nên mặn như vậy?”

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Tuấn Tú sắc lạnh, nhưng trong chớp mắt đã hồi phục vẻ ấm áp: “Thằng nhóc ngốc nghếch, ăn nói linh tinh gì vậy! Cô ấy là thím ba của cháu, và sẽ luôn là thím ba của cháu. Chỉ là, hiện tại cô ấy đã cải tà quy chính mà đứng ở bên chúng ta”

Hóa ra, họ là đồng bọn.

Hóa ra, anh ta ở đây, là để đợi Hoắc Vân Hạo.

Trái tim của Ôn Thục Nhi chùng xuống một cách nặng nề,

Trong gia đình này, rốt cuộc đã có bao nhiêu quân cờ của Hoắc Tuấn Tú rồi? Cô vẫn giữ bình tĩnh, cúi người với

Hoắc Vân Hạo, cười nheo mắt nói: “Vân Hạo, sau này mong cậu hãy chăm sóc nhiều hơn”

“Chăm sóc cái con mẹ cô ấy!” Hoắc Vân Hạo nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta vẫn còn rất nhiều mối thù chưa giải quyết được với cô! Ôn Thục Nhi cười càng tươi hơn: “Ồ, đúng rồi! Không phải mẹ kế và em gái tôi luôn được cậu chăm sóc sao?”

Hoắc Vân Hạo suýt nữa tức hộc máu.

Anh ta giậm chân tức giận, kéo vạt áo của Hoắc Tuấn Tú nói: “Chú cả, chú nhìn cô ta xem, chú cô ta xem, cô ta chỉ toàn giả ngu thôi! Cháu tức chết mất, đúng là tức chết mất!”

Hoắc Tuấn Tú cười thay vì tức giận, trong ánh mắt liếc nhìn Ôn Thục Nhi lại có sự tán thưởng: “Cháu đó, nên học hỏi thím ba của mình, tẩm ngầm tầm ngầm giết chết voi, trong nhà này không có ai là đối thủ của cô ấy đâu.”

Ôn Thục Nhi vội vàng khiêm tốn:

“Không, không, tôi chỉ là một thủ đoạn khôn lỏi, so với trí tuệ tuyệt vời của anh cả thì còn kém xa. Sau này, tôi nên học hỏi nhiều hơn từ anh cả mới đúng.”

Không ai là không thích được khen ngợi nịnh bợ cả.

Hoắc Tuấn Tú gật đầu đắc ý: “Nói hay lắm. Tôi và Vân Hạo còn có chuyện, cô về trước đi!”

“Được.” Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn lùi lại vài bước, làm động tác chào tạm biệt.

Hoắc Vân Hạo không cam lòng lườm cô, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói: “Cô chờ đã. Ngày hôm qua cô đã làm gì ba người đó?”

Trong mắt Ôn Thục Nhi lóe lên một vẻ gian xảo, khuôn mặt lại ngây ngô nói: “Ba người gì? Ba người nào vậy?”

“Cô đừng có giả ngu. Chính là ba người đã húc cô trên phố hôm qua”

Hoắc Vân Hạo mắt long sòng sọc: “Chưa đến mười phút sau khi bọn họ trở lại, chân đã sưng như giò lợn. Tôi đưa bọn họ

đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra hồi lâu cũng không phát hiện ra gì.”

“Ồ, người cậu nói là bọn họ sao!”

Ôn Thục Nhi kéo dài âm cuối, ngộ ra gật gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.