Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 35



Chương 35: Dự đoán tình huống xấu nhất

“Hửm?” Ngô Đức Cường ngây người ra, sau đó anh ta lập tức lo lắng kêu lên: “Cậu chủ, tuy rằng cô chủ đã bị Ôn Thanh Tuấn lợi dụng, nhưng cô ấy cũng thay mặt cho người nhà họ Ôn đến để giám sát cậu đấy, nói không chừng còn có thể nhận lệnh từ bên đó để mà âm thầm làm hại cậu đấy.” Hoäc Kiến Phong nghiêm mặt lại rồi đáp: “Một cô gái ngốc nghếch như vậy thì có thể làm gì được tôi chứ, để xem những người đó làm được gì?” Một suy nghĩ tiêu điều xơ xác vụt lên trong không gian.

Thoáng chốc Ngô Đức Cường muốn xé nát miệng của chính bản thân mình.

Anh ta ho sặc sụa vài tiếng rồi lại nói với giọng kính cẩn: “Tôi biết rồi thưa cậu, tôi sẽ đi sắp xếp ngay đây.” “Khoan đã.” Anh ta vừa mới quay người đi thì đã bị Hoắc Kiến Phong gọi lại.

“Nói với bên khu nhà cũ là kêu bọn họ sắp xếp đầu bếp qua đây lần nữa, sau này cô chủ ở nhà thì một ngày ba bữa cơm sáng trưa tối đều phải nấu theo tiêu chuẩn của bên kia, còn nếu như cô chủ không có mặt ở nhà thì nấu theo thói quen ăn uống của tôi.” Ngô Đức Cường tỏ ra hơi ngạc nhiên.

Ấy? Có phải cậu chủ đã vì cô chủ mà thay đổi rồi không đấy? Như vậy cũng tốt.

Như vậy thì cậu chủ cũng sẽ được ăn nhiều món ngon hơn và sức khoẻ cũng sẽ được cải thiện hơn rất nhiều.

Nghĩ như vậy nên Ngô Đức Cường lập tức nghe theo lời của Hoắc Kiến Phong: “Vâng, tôi sẽ lập tức đi xử lý ngay.” Tại phòng khách ở khu nhà chính của nhà họ Hoắc.

Dì Mãn trịnh trọng truyền đạt lại những lời nói của Ngô Đức Cường cho bà cụ Nguyệt Anh.

Bà cụ Nguyệt Anh vân vê chuỗi hạt trên tay của mình, môi hơi mấp máy rồi nói với giọng điệu chậm rãi: “Cái thằng bé đó đã không chịu ăn uống đàng hoàng cả mấy năm nay rồi, cuối cùng bây giờ cũng đã chịu đổi đầu bếp để ăn bình thường lại rồi à?” “Vâng ạ” Dì Mẫn khom lưng xuống rồi nở nụ cười nói: “Quan sát tình hình của mấy ngày hôm nay thì thấy được là cậu ba đối xử rất tốt với cô chủ đấy ạ”” “Vậy thì tốt. Tuy rằng con bé đó không được thông minh cho lắm, nhưng mà đó là một đứa bé rất nhẫn nhịn và có một trái tim lương thiện, nói không chừng sẽ có thể thay đổi được Kiến Phong đấy chứ.” Dường như nghĩ ra một điều gì đó, bà cụ Nguyệt Anh bỗng trở nên nghiêm túc: ‘À đúng rồi, việc liên lạc với thần y Cao Đức Trọng làm tới đâu rồi? Có tìm được ông ấy chưa?” Dì Mãn lắc đầu tỏ ra áy náy và nói: “Hành tung của thần y rất thần bí, nay đây mai đó, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì về ông ấy.

Nhưng mà thưa bà chủ, bà cũng đừng lo lắng quá, người ta thường nói hẹn được những người làm ngành y thì đều là những người có duyên, có thể là duyên phận của cậu ba vẫn chưa tới đó thôi.” “Haizzz.” Bà cụ Nguyệt Anh thở dài thườn thượt: “Chỉ e là duyên phận còn chưa tới thì sức khoẻ của Kiến Phong đã tuột dốc đến mức không thể kiên trì thêm được nữa rồi. Vốn dĩ sức khoẻ của thằng bé cũng không được xem là nghiêm trọng lắm, nhưng mà thằng bé đó lại là một người nội tâm, lúc nào cũng tự chịu khổ một mình, tôi thật sự sợ rằng…” “Không đâu bà chủ, sẽ không có chuyện đó đâu.” Dì Mẫn vội vàng khuyên nhủ và an ủi bà cụ Nguyệt Anh: “Bây giờ cậu ba đã có cô chủ ở bên cạnh rồi, tính cách của cô ấy rất cởi mở, nói không chừng cô ấy sẽ giúp cho sức khỏe của cậu ba trở nên tốt hơn đó. Còn về bên của thần y thì bà chủ cứ yên tâm, tôi sẽ dặn dò những người làm mau chóng tìm kiếm. Chỉ cần tìm thấy ông ấy thì nhất định sẽ hẹn đến đây để chữa bệnh cho cậu ba.” Bà cụ Nguyệt Anh gật đầu: “Bây giờ cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi.” Hi vọng rằng con bé Ôn Thục Nhi sẽ thật sự giúp đỡ được Kiến Phong, như vậy thì sẽ không coi như tốn công vô ích khi sắp xếp nên cuộc hôn nhân này.

Ngày hôm sau tại trường học.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, Triệu Thanh Xuân bỏ tập vở bút các thứ vào trong giỏ xách, sau đó quay sang nói với Ôn Thục Nhi rằng: “Thục Nhi, cùng nhau đi đến nhà ăn để ăn trưa nhé. Nghe nói hôm nay có món thịt kho tàu mà cậu thích nhất đấy.” “Thật hả?” Ôn Thục Nhi tỏ ra vô cùng phấn khích, thế nhưng đột nhiên ánh mắt cô lại sầm xuống, sau đó cô vội vàng nhét đồ đạc vào trong giỏ xách của mình một cách loạn xạ: “Chắc là thôi đi, dạo này tôi đang giảm cân.

Tôi bận đi thư viện để ôn bài rồi, đi trước nhé.” “Cậu có béo đâu, giảm cân cái gì chứ?” Triệu Thanh Xuân liếc mắt một cái rồi nói: “Nếu như cậu muốn trở nên xinh đẹp thì chỉ cần chăm sóc tốt cho da mặt của mình thôi, như vậy là mọi việc xong xuôi hết cả rồi đấy.” Ôn Thục Nhi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy rồi đáp: “Yên tâm đi, đợi sau này tôi có tiền tôi sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ.” “Đúng là không bao giờ nói lại cậu.” Triệu Thanh Xuân không còn cách nào khác nên đành nói: “Nhưng mà thật ra thì cậu cũng nên chăm chỉ học bài đi, nếu không thì ngay cả điểm C€ cũng không ăn nổi đâu đấy. Tuy rằng năm nay chỉ có vài môn chuyên ngành thôi nhưng mà rất là khó, đặc biệt là đề tài báo cáo thực tập lâm sàng của cậu đó.” “Ừm ừm, đúng vậy đúng vậy.” Ôn Thục Nhi gật đầu như gà mổ thóc rồi đáp lại: “Cho nên tôi mới phải tranh thủ thời gian để ôn tập nghiêm túc đây này, tôi đi trước nhé, bye bye.” Vừa dứt lời thì cô đã chạy vèo đi xa cả mấy mét.

“Cố lên nhé!” Phía sau văng vắng lời cổ vũ tinh thần đầy sự ấm áp của Triệu Thanh Xuân.

Vào giờ ăn trưa, người ở trong thư viện không quá đông.

Ôn Thục Nhi đẩy nhẹ cặp kính gọng đen trên mũi mình sau đó cô đã chọn một vị trí yên tĩnh để ngồi xuống.

Cô lôi ra cuốn sổ ghi chép cùng chiếc máy tính rồi ngó nghiêng nhìn xung quanh.

Sau khi xác định rằng xung quanh không có sự xuất hiện của bất cứ một người nào khác thì cô mới bắt đầu làm công việc của mình.

Những ngón tay trắng nõn của cô lướt rất nhanh trên bàn phím màu đen ấy, đôi mắt đằng sau cặp kính dày cộm ấy dần dần trở nên vô cùng chăm chú.

Không lâu sau bỗng có một cậu sinh viên mặc đồng phục của trường ngồi chếch ngay đối diện của Ôn Thục Nhi.

Bộ đồng phục trông rất sạch sẽ, mái tóc cắt gọn thành đầu đỉnh, trên tai phải có đeo một chiếc bông tai hình đầu lâu rất tinh tế và tỉ mỉ, trong sự lanh lẹ tài tình ấy lộ ra dáng vẻ bụi trần và bỡn cợt với đời.

Ôn Thục Nhi khẽ liếc nhìn sang anh ấy một cái, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục làm công việc của mình.

Cậu sinh viên ấy không hề nhìn cô mà lập tức lấy máy tính ra rồi bắt đầu công việc.

Tuy rằng hai người cùng ngồi chung trên một chiếc bàn nhưng có vẻ như đã bị ngăn cách bởi hai thế giới riêng biệt vậy.

Trên màn hình máy tính của Ôn Thục Nhi nhanh chóng hiện lên khung trò chuyện.

Anh Tam Thạch: “Tôi cứ chạy tới chạy lui chỗ này hoài, bạn bè của tôi cứ nghĩ rằng tôi có bạn gái ở đây đấy. Khi nào cậu định giả dạng làm bạn gái của tôi đây, để tôi còn phải ứng phó với mấy anh em nữa chứ?” Ôn Thục Nhi ngước mặt lên thì nhìn thấy khóe môi của anh ấy khẽ nhếch lên một nụ cười gian xảo.

Cô khẽ ho lên hai tiếng, sau đó nghiêm túc gõ vào khung trò chuyện: “Lê Việt Bách, đàng hoàng chút đi, hôm nay tôi đến tìm cậu là có chuyện nghiêm túc.” Lê Việt Bách ngồi thẳng lưng lên sau đó nhanh chóng trả lời rằng: “Bây giờ cậu đã là cô chủ của một nhà giàu có rồi, còn có chuyện gì mà cậu không làm được chứ?” “Sao tôi lại nghe được mùi ghen ty ở đây nhỉ, đừng nói là cậu yêu tôi rồi đấy nhé?” Ôn Thục Nhi đáp lại lời anh ấy.

Anh Tam Thạch: “Được rồi đấy chị hai ơi, tôi đâu có muốn lên bản tin nóng đâu.” Ôn Thục Nhi: “Cái quái gì đấy? Bộ yêu tôi là kì lạ lắm à? Tại sao lại bị lên bản tin nóng chứ?” Sau khi gõ ra và gửi đi, cô đưa tay ra sức cuộn thành nắm đấm.

Lê Việt Bách cảm nhận được một sự uy hiếp không hề nhẹ, nên đã vội vàng cúi đầu xuống đáp lại: “Tôi chỉ sợ tôi không cẩn thận mà làm ảnh hưởng đến cậu thôi, lúc đó cậu sẽ cho tôi “chết” mà ngay cả thần cũng không biết quỷ cũng không hay, sau đó đem thi thể của tôi đi phi tang mà không để lại một dấu vết nào cả. Lúc đó trên bản tin nóng sẽ ghi là: ‘Chàng thanh niên vì quá đẹp trai mà mất tích không dấu vết, nghỉ vấn là đã bị người ngoài hành tinh hốt đi mất: Xía.

Đúng là đồ mặt dày thế gian không ai bằng mà.

Ôn Thục Nhi liếc anh ấy một cái rồi cúi đầu xuống gửi cho anh ấy một tấm hình, sau đó nhanh chóng gửi thêm một đoạn tin nhắn: “Đây là người làm mà chịu trách nhiệm sắc thuốc thang cho chồng của tôi uống, tên là Trần Nguyên Kỳ. Bình thường cô ta rất ít nói, cảm giác như cô ta có mặt trong biệt thự hay không cũng đều như nhau. Thế nhưng thuốc mà cô ta đem đến lại có vấn đề, tôi nghỉ ngờ rằng có người cử đến trà trộn để làm gián điệp, cậu hãy giúp tôi điều tra về lai lịch của cô ta.” Lê Việt Bách lưu tấm hình đó lại, khoé môi khẽ nhếch lên cười đùa: “Điều tra thì không có vấn đề gì cả, tuy nhiên, cậu không sợ rằng bây giờ cậu đối xử tốt với Hoắc Kiến Phong như vậy, sau này cũng chỉ tốn công vô ích sao? Anh ấy cũng đâu quen biết cậu.” Ánh mắt của Ôn Thục Nhi khẽ lẩn tránh, sau đó cô hơi cong môi lên: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy, nhưng mà hai bên sẽ cùng có lợi. Nhà họ Ôn và nhà họ Hoắc không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu, chỉ là bây giờ tôi giúp anh ấy, nhỡ may sau này tôi có xảy ra chuyện gì thì anh ấy mới có thể giúp lại tôi được.” Cô suy nghĩ một hồi rồi lại gõ thêm vào: “Cậu hãy giúp tôi điều tra hết ngọn ngành về cô ta và cả những người xung quanh cô ta nữa, để xem còn có những người nào muốn hại anh ấy nữa?” Vậy thì phải điều tra bao nhiêu người đây chứ? Lê Việt Bách vô cùng kinh ngạc, anh ấy đưa tay lên xoa mái đầu đinh của mình sau đó trực tiếp nghiêng qua nói với cô bằng giọng trầm thấp: “Chị đại này, tôi là hacker chứ có phải là trinh thám đâu. Hơn nữa chồng của cậu là một người thông minh, chắc chắn không thể để lộ quá nhiều thông tin trên mạng xã hội được. Tôi có thể điều tra giúp cậu, nhưng mà chỉ tra trên một phương diện này thôi.” Ôn Thục Nhi nheo mắt nhìn xung quanh rồi đưa tay đặt lên miệng làm động tác im lặng, sau đó chớp chớp mắt nhìn anh ấy bằng ánh mắt xảo quyệt: “Ngoan đi, cậu có thể làm được mà. Làm tốt đi rồi tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu.” “Thôi bỏ đi, nữ sinh trong trường của cậu ai tôi cũng sợ hết.” Lê Việt Bách rùng mình rồi tỏ vẻ chê bai, sau đó nói thì thầm.

Yêu đương với mấy cô nữ sinh học ngành y này tới lúc chết kiểu gì cũng không hay nữa.

Anh ấy nghĩ ra điều gì đó xong lại nhập vào máy tính: “Đúng rồi, bà cụ nhà họ Hoặc vẫn đang cho người tìm cậu đấy, bà ấy muốn cậu đến khám bệnh cho Hoắc Kiến Phong.” Ôn Thục Nhi: “Cậu kiếm lý do từ chối đi.

Tôi đã từng xem qua bệnh tình của anh ấy rồi, chứng bại liệt và thể lực của anh ấy bị yếu là sự thật.” Tròng mắt của Lê Việt Bách khẽ liếc qua: “Vậy là cậu sợ thân phận bị bại lộ hay là sợ không chữa khỏi được thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu?” “Đương nhiên lý do là vế sau rồi.” Ôn Thục Nhi đáp lại.

Trong lòng cô đang thở dài thườn thượt.

Cô chỉ sợ sau khi nói ra thì bọn họ sẽ mất hết hoàn toàn hi vọng.

Vào lúc chiều tà.

Ôn Thục Nhi đã phải đổi đến ba chuyến xe bus mới đến được khu nhà của nhà họ Hoắc.

Thế nhưng cô vẫn luôn có cảm giác phía sau có một cặp mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Cô chau mày rồi cúi xuống giả bộ cột lại dây giày, lúc khom người xuống thì cô đã nhanh chóng liếc sơ qua đằng sau, tay cô cũng đã âm thầm cầm lấy chiếc kim của mình.

Phía sau, con đường rất rộng rãi và bằng phẳng.

Bốn bề đều là cây cối đang rung rinh.

Không hề có bất cứ một điều kỳ lạ nào.

“Lẽ nào là do mình nghĩ quá nhiều rồi?” Cũng đúng thôi, trước giờ những người nhà họ Hoắc đều không coi cô ra gì, nếu như muốn kiếm chuyện cũng không đến mức phải lén lút như thế này đâu.

Ôn Thục Nhi tự nhủ thầm trong lòng, sau đó trấn an bản thân và bước thật nhanh để về biệt thự.

Vừa bước vào cửa, Ôn Thục Nhi đã ngửi thấy mùi thơm của những món ăn khác xa với thường ngày.

Trong lòng cô cảm thấy ngờ vực, khuôn mặt nở một nụ cười ngây ngô, cô lân theo mùi thơm của đồ ăn rồi chạy đến phòng ăn.

Hoắc Kiến Phong đang ngồi trên bàn ăn để xem tài liệu, còn Ngô Đức Cường thì đứng kính cẩn ngay phía sau của anh.

Trên bàn ăn toàn là những món ăn ngon và trông vô cùng bắt mắt.

Nào là món thịt kho tàu với nước sốt đậm đặc đỏ sệt, món bồ câu nướng đến vàng rộm, rồi cả món tôm chiên nữa…

“Ôi, nhiều món ngon đến vậy sao.” Đôi mắt của Ôn Thục Nhi sáng rỡ lên, cô liếm môi tỏ ra thèm thuồng.

Hoäc Kiến Phong bình thản đặt mớ tài liệu trên tay xuống, sau đó nhìn Ngô Đức Cường và hất cằm lên ra lệnh: “Ăn cơm thôi.” “Mời cô chủ ngồi.” Người làm kéo một chiếc ghế qua, Ôn Thục Nhi không đợi được nữa, cô mau chóng ngồi vào ghế, đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao nhìn Hoắc Kiến Phong rồi nói: “Chú này, hôm nay là ngày lễ gì à?” Ngày kỉ niệm ư? Có sớm quá không nhỉ.

Hay là sinh nhật? Cũng không phải.

Đột nhiên vẻ mặt của cô trắng bệch ra, sau đó cô đứng phắt dậy rồi bước đến bên cạnh của Hoắc Kiến Phong rồi nói: “Không lễ… không lẽ đây là bữa cơm cuối cùng ư? Chú muốn đuổi tôi đi sao?” Không đợi Hoäc Kiến Phong lên tiếng, cô đã sốt ruột đến mức không đứng vững nổi nữa, khuôn mặt cô méo xệch đi sắp khóc: “Không được đâu, tôi không thể đi được. Lúc mà họ đưa tôi tới đây họ đều nói rằng tôi nhất định phải đợi đến lúc chú chết đi, tôi phải lấy được tài sản thì mới được rời khỏi đây. Nếu bây giờ chú đuổi tôi đi thì bọn họ sẽ giết chết tôi mất, tôi vẫn còn ông ngoại bà ngoại của tôi nữa, sau này hai người họ phải sống thế nào đây…” Ngô Đức Cường vỗ tay lên trán tỏ vẻ cạn lời.

Cô chủ à, gan của cô bé như vậy mà sao não của cô lại lớn được như vậy chứ…

“Không đuổi cô đi.” Hoäc Kiến Phong chau mày rồi cất giọng ngắt lời cô: “Vừa mới đổi đầu bếp thôi, cô ăn thử mấy món này đi, nếu không được thì đổi người khác.” Ánh mắt của Ôn Thục Nhi sáng rỡ cả lên: “Thật sao?” Hoäc Kiến Phong khẽ đáp: “Ừm.” Ôn Thục Nhi vui mừng đập tay một cái rồi nói: “Hay quá đi. Tôi biết ngay mà, chú là tốt nhất đấy, sao chú có thể đuổi tôi đi được chứ.

Vừa dứt lời, cô lập tức cầm lấy đôi đũa lên và thử mỗi món một miếng, sau đó cô vừa ăn vừa đưa ra lời nhận xét.

“Da của bồ câu vừa xốp vừa giòn, thịt cũng rất tươi và ngon, like.” “Thịt kho tàu đủ độ mỡ nhưng không bị ngán, miếng thịt tan trong miệng, tuyệt.” “Wow, cái món đậu Hà Lan xanh tươi xào này có một mùi vị xanh ngọt rất lạ nha…” “Ấy, sao chú lại không ăn thế?” Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong chỉ ăn một ít rau xanh mà đã buông đũa xuống, cô nhăn mày rồi nói: “Chú phải ăn thêm thịt kết hợp với rau xanh thì mới bổ sung dinh dưỡng toàn diện được chứ.

“Dạ dày của tôi không tốt lắm, buổi tối không thể ăn được nhiều thịt như thế” Hoặc Kiến Phong lạnh lùng đáp.

“Ra là như vậy à.” Ôn Thục Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cô đứng dậy dùng đũa của anh để gắp những miếng thịt kho tàu mềm mịn bỏ vào trong chén của anh: “Vậy thì chú ăn cái này đi. Cái này ăn xong dễ tiêu hoá, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến dạ dày của chú đâu.” “Thật đó, chú cứ ăn thử đi.” Cô phải nói đi nói lại đến ba lần, ánh mắt tha thiết ấy tỏ ra vô cùng thành khẩn và chờ đợi Hoắc Kiến Phong khẽ chau hàng chân mày của mình lại, sau đó cầm đũa lên và ăn thử một miếng.

Quả đúng là nếm vừa đủ vị, tan ngay trong miệng.

Anh ăn liền hai miếng, anh không chịu được sau đó đưa tay trái đang để dưới bàn ăn lên khẽ xoa vào vùng dạ dày ở ngay bụng.

Mặc dù hành động ấy rất bí mật nhưng cũng đã bị Ôn Thục Nhi phát hiện ra.

Trong lòng cô trở nên lo lắng, bỗng nhiên cô cảm thấy miếng thịt đang gắp trên đôi đũa của cô không còn ngon nữa.

Cái dạ dày này quả thật là xong đời rồi.

Bên ngoài cô vẫn tỏ ra như không biết gì cả, cô cười hi hi rồi nói: “Như vậy mới đúng nè, phải ăn nhiều lên thì cơ thể mới khỏe khoắn được chứ chú.” Cô đưa miếng thịt đang gắp trên đũa vào miệng, sau đó tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Màn đêm yên tĩnh không bóng người.

Sau khi Ôn Thục Nhi xác định được rằng Hoắc Kiến Phong đã ngủ say thì cô âm thầm quay đi mà bước xuống giường.

Sau khi tiếp tục châm cứu vào hai bắp chân, vùng xương thắt lưng của anh xong thì cô lại châm thêm vào bàn chân của anh vài cây kim nữa, cô vừa châm vừa thì thầm: “Châm vào tám chỗ này đều có lợi cho dạ dày của chú. Nếu như chú muốn khoẻ mạnh trở lại thì nhất định phải ăn uống đầy đủ dinh dưỡng. Nếu như không ăn uống như bình thường thì chắc chắn không bao giờ khỏi lại được.” Ánh đèn vàng mờ nhạt hắt trên bóng hình của cô gái ấy, rồi chiếu rọi vào đôi mắt trong veo của cô.

Ánh mắt đó chính là một ánh mắt vô cùng nghiêm túc và kiên định.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ôn Thục Nhi sửa soạn tươm tất cho bản thân xong, vừa định mở cửa đi xuống lầu thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp và đầy quyến rũ của một người đàn ông từ bên ngoài vọng đến.

“Trong vòng hôm nay phải lập tức lắp xong camera trong phòng ngủ.” “Vâng.” Ngô Đức Cường đáp, sau đó hỏi lại: “Cậu chủ, lúc trước không phải cậu cho rằng sẽ gây bất tiện sao?” Bàn tay của Ôn Thục Nhi khẽ rung lên, cô vểnh tai lên để nghe ngóng.

“Mấy đêm nay tôi ngủ rất say, tôi có cảm giác không giống như bình thường.” “Vâng, tôi sẽ lập tức đi làm ngay.” Nghe được đoạn đối thoại bên ngoài, Ôn Thục Nhi khẽ nhếch mép cười một cách gian manh, ánh mắt cũng hiện rõ vẻ vô cùng xảo quyệt.

Không hổ danh là Hoắc Kiến Phong, nhanh như vậy mà đã phát hiện ra được đầu mối rồi đấy.

Nhưng mà, mấy cái camera của anh không làm tôi sợ được đâu nha.

Sau khi nghe thấy không còn giọng nói của hai người đó nữa thì Ôn Thục Nhi mới mở cửa ra và bước xuống lầu.

Trong phòng ăn, người làm đã chuẩn bị xong những món ăn ngon và vô cùng bắt mắt.

Ôn Thục Nhi hít một hơi để ngửi lấy hương thơm của các món ăn, khuôn mặt của cô nở lên một nụ cười đầy mãn nguyện: “Chào buổi sáng chú nha.” Hoắc Kiến Phong đang lướt iPad để xem tin tức về kinh tế tài chính, anh không hề ngẩng đầu lên mà chỉ nói một câu lạnh lùng: “Ăn cơm đi” “Vâng ạ.” Ôn Thục Nhi không hề để bụng, cô mau chóng ngồi xuống và bắt đầu ăn.

Hôm nay có món bánh canh hấp to bằng nắm đấm tay, bên ngoài là lớp vỏ mỏng còn lớp nhân bên trong thì dày cộm, nhân không chỉ có thịt trứng và rau xanh mà còn có nhân tôm tươi ngon nữa. Cắn một miếng vị nước đậm đà thơm ngon ấy tan ngay trong miệng.

“Ôi, tuyệt phẩm.” Cô nheo mắt lại tỏ ra rất hài lòng, sau đó khẽ liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: “Chú ơi, món này trồng ngon quá đi, chú mau ăn thử xem.” “Ừm.’ Hoắc Kiến Phong cất giọng rất bình thản, ánh mắt của anh vẫn chăm chú vào chiếc iPad.

Ngô Đức Cường như bắt được của quý vậy, khó có dịp thấy được cậu chủ ăn những món ăn mặn có dầu mỡ vào buổi sáng, anh ta mau chóng gắp một cái bánh vào dĩa của anh rồi nói: ‘Mời cậu chủ.” Hoắc Kiến Phong cầm đũa lên, đôi mắt vẫn không rời ra khỏi được chiếc iPad.

Ôn Thục Nhi cau mày lại.

Rõ ràng là biết dạ dày không được tốt rồi vậy mà lúc ăn cơm còn không chịu tập trung ăn nữa.

Cô đang định lên tiếng để chấn chỉnh anh lại thì điện thoại trong túi của cô reo lên, đó chính là tiếng chuông điện thoại riêng biệt dành cho ông ngoại.

Chiếc điện thoại cũ lỗi thời ấy phát ra âm thanh rất to, bỗng chốc đã phá vỡ không khí im lặng trong phòng.

Ôn Thục Nhi vội vàng tắt âm rồi nói: “Tôi xin phép đi nghe điện thoại.” Cô chạy ra khỏi cửa, sau khi ngó nghiêng thấy xung quanh không có ai thì cô mới nhấc máy lên nghe: “Ông ngoại.” “Thục Nhi, cháu nên chuẩn bị tâm lý trước, quả thực là một dự đoán xấu nhất.” Ở đầu dây bên kia, giọng của ông cụ Đức trầm lắng xuống kèm theo một sự không đành lòng: “Theo tổng hợp bệnh án thì cơ thể của cậu ba đã bị trúng độc rất nặng rồi.” Bỗng nhiên như có tiếng ù ù cứ văng vẳng trong đầu của Ôn Thục Nhi, cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay trong vô thức.

Cô lập tức cố gắng giữ lấy bình tĩnh và kiềm chế lại sự tức giận trong lòng, sau đó điềm tĩnh hỏi lại: “Ông ngoại, vậy giờ cháu phải làm gì đây?” “Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là nghĩ cách để cậu ấy ngưng uống loại thuốc mà bình thường cậu ấy vẫn uống. Thứ thuốc đó không thể uống thêm một ngày nào nữa.

Ông sẽ kê thuốc khác cho cậu ấy, hi vọng rằng sau khi uống xong thì có thể khoẻ trở lại.

“Vâng, vậy để tối nay cháu về lấy thuốc.

Vất vả cho ông rồi, ông ngoại.” Ôn Thục Nhi cúp máy, trong lòng đầy rãy những tâm tư.

Phải làm sao thì mới có thể kêu chú ngưng thuốc một cách công khai đây? Nếu như bị chú phát hiện ra, hoặc nhiều nhất là bị nghi ngờ, nếu như khiến cho những kẻ hạ độc đó biết thì chẳng khác nào đánh rắn động cỏ đâu chứ, sau đó chắc chắn sẽ không dễ dàng thực hiện được rồi…

Ôn Thục Nhi chau mày lại rồi đi qua đi lại trên bãi cỏ, khi cô chuẩn bị quay lại đi vào phòng thì bỗng nhiên bắt gặp một ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ.

“Con bé chết tiệt này, cái đồ tiện nhân, đồ tâm địa độc ác.” Ôn Thanh Tuấn vừa lớn tiếng mắng chửi vừa giơ bàn tay hung hăng ấy lên tát cho cô một bạt tai.

Bốp.

Ôn Thục Nhi không hề phòng bị gì cả, cô bị tát đến nghiêng ngả xiêu vẹo hết cả người, bên tai giờ chỉ nghe thấy tiếng ong ong đang vang lên liên hồi.

Cô đưa tay lên lau khoé miệng, ánh mắt của cô đã lập tức đỏ lên khi nhìn thấy vệt máu tươi trên tay, một suy nghĩ đáng sợ bỗng nhiên xẹt ngang nhanh chóng trong trí óc cô.

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy mụn của cô trở về tình trạng kinh hãi và bất lực: “Bố, bố đang làm gì vậy?” Cô vừa hét to lên vừa bước lùi về phía sau vì sợ hãi.

“Tao làm cái gì ư?” Ôn Thanh Tuấn trông như một con sư tử đang nổi điên lên, ông ta bước nhanh về phía trước rồi nói tiếp: “Lúc trước tao còn không tin rằng mày đã làm cho tay của Như Phương bị thương, kết quả không ngờ mày không biết hối hận mà sửa đổi, lại còn dám thả bọ cạp độc để cắn Như Phương nữa. Hôm nay tao không đánh chết mày thì tao thật có lỗi với những gì mà Như Phương đã phải chịu đựng.” “Con không làm, con thật sự không làm chuyện đó.” Ôn Thục Nhi gào thét lên trong sự sợ hãi tột độ, cô cứ thế lắc đầu trong vô vọng.

“Con tiện nhân này, mày còn không chịu thừa nhận nữa hả? Bây giờ Như Phương của tao vẫn còn nằm ở phòng điều trị tích cực, mày chính là kẻ hạ độc, cũng giống như con mẹ đã chết của mày vậy, không những đê tiện mà còn độc ác. Mấy loại người đê tiện như chúng mày không xứng để được sống trên đời này đâu.” Ôn Thục Nhi bỗng nhiên cứng đờ người lại, bỗng nhiên ý định giết người tràn ngập đầy trên thân thể của cô.

Cô nghiến chặt răng của mình, cố gắng kìm nén nỗi căm phẫn trong lòng mình rồi vội vàng giải thích: “Không phải con làm, con không có hại em ấy. Em gái của con đã trói con lại sau đó đem bọ cạp ra chơi với con, mấy con bọ cạp đó đều là của em ấy. Sau đó con muốn đuổi theo chồng mình… nên đã để lại bọ cạp cho em ấy. Rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì con thật sự không biết…

“Mày còn định ngụy biện à? Hừm, để xem hôm nay tao có đánh nát cái bản mặt xấu xí và đạo đức giả này của mày ra không.” Ôn Thanh Tuấn vừa chửi mắng vừa bước về phía trước túm lấy áo của Ôn Thục Nhị, bàn tay bự chảng ấy vụt vào mặt cô.

Ôn Thục Nhi nhăn nhó mặt mày, cô nhắm mắt lại để chuẩn bị nhận lấy một cú tát như trời giáng: Nếu như muốn xử lý người bố xấu xa ác độc này thật sự không hề khó khăn một chút nào.

Nhưng mà bây giờ cô vẫn không thể làm như vậy được… Cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm rõ ràng, không thể để ông ta chết đau khổ như vậy được.

“Dừng tay lại.” Một giọng nói trầm trầm vang lên, giọng nói ấy không quá gay gắt nhưng lại mang cho người ta một cảm giác bị đè nén không thể xem thường được.

Tay của Ôn Thanh Tuấn bỗng nhiên khựng lại, cánh tay đang giữ lấy áo Ôn Thục Nhi của ông ta cũng buông ra theo.

Ôn Thục Nhi mở to đôi mắt ra nhìn thì thấy Ngô Đức Cường đang đẩy Hoắc Kiến Phong đi tới, tâm trạng căng thẳng của cô bỗng chốc được giải toả, đôi mắt cô bỗng nhiên trở nên mờ mịt.

Hoắc Kiến Phong liếc nhìn Ôn Thanh Tuấn bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó anh nhìn sang Ôn Thục Nhi và hỏi khẽ: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tuy rằng vẫn là khuôn mặt lạnh ấy, thế nhưng trong ánh mắt vẫn có sự khác biệt.

Ôn Thanh Tuấn đưa mắt sang nhìn rồi cười xòa: “Cậu ba, tôi xin lỗi, tôi đang dạy dỗ đứa con gái bất hiếu này, lại khiến cậu phải chê cười rồi.” Ông ta vừa nói vừa khẽ lau giọt nước mắt chua xót, rồi nhanh chóng chuyển đề tài khác: “Ai ai cũng đều nói trong nhà có hai đứa con gái là có phúc lớn, thế nhưng đứa con gái lớn này của tôi quả thực không thể khiến tôi bớt lo lắng được. Như Phương ngoan ngoãn hiền lành lương thiện biết bao nhiêu, vậy mà đã bị nó hại đến mức bây giờ vẫn nằm trong phòng điều trị tích cực trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.” “Tại sao lúc trước lại không nhận ra được rằng con bé này có lòng dạ độc ác như vậy chứ, lại còn dám dùng đến cả loại động vật kinh tởm có độc là bọ cạp nữa, đúng là thủ đoạn nham hiểm. Hôm nay tôi đến đây là để thay mặt cậu dạy dỗ lại nó cho đàng hoàng, để cho nó biết tự lượng sức mình.” “Không phải đâu, tôi không làm mà.” Ôn Thục Nhi uất ức nói trong nghẹn ngào, cô nhìn Hoắc Kiến Phong với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ.

Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong lạnh như băng, anh nhìn sang Ôn Thanh Tuấn và nói với giọng sắc bén: “Con gái của ông mà trước đây ông vân chưa hiểu hay sao? Với em gái của mình mà còn dám ra tay như vậy, vậy ông gả cho tôi là muốn để một người què quặt như tôi bị giày vò cho đến lúc chết à?” Giọng điệu của anh rất bình thản, không thể cảm nhận được một chút cảm xúc nào trong đó cả.

Bỗng chốc khuôn mặt của Ôn Thanh Tuấn trở nên lạnh toát, ông ta vội vàng lắc đầu: “Không phải, dĩ nhiên là không phải như vậy rồi. Con bé này đối xử với mọi người vẫn rất tốt. Chỉ là… chỉ là hai chị em chơi đùa với nhau không có chừng mực. Tôi… tôi vì quá lo lắng cho Như Phương nên đã tức giận đến hồ đồ rồi” Ông ta mau chóng liếc qua nhìn Ôn Thục Nhi ra hiệu để cho cô phối hợp lại với mình.

Ôn Thục Nhi lại tỏ ra không nhìn thấy gì cả, cô cúi gằm mặt xuống lấy tay lau nước mắt trong uất ức: “Con thật sự không lấy bọ cạp ra để hại em gái mình đâu. Hôm đó, mọi người cũng đều nhìn thấy là con đi tay không lên trên đó mà, mấy con bọ cạp đó chính là của em gái…

“Mày nói bậy.” Ôn Thanh Tuấn ngắt lời của cô: “Như Phương dù có bị ngốc đi nữa cũng không thể tự làm hại bản thân mình như vậy được.” Ông ta vừa nói xong thì điện thoại của những người họ cùng lúc reo lên một tiếng “tỉng”.

“Ấy, trùng hợp thế, có chuyện gì lớn xảy ra sao?” Ngô Đức Cường lập tức lấy điện thoại ra xem.

Hoắc Kiến Phong không nói gì mà trực tiếp mở tin nhắn trong điện thoại ra.

Ôn Thanh Tuấn cũng vội vàng cầm điện thoại của mình lên xem.

Sau khi mở ra thì thấy được một đoạn video.

Âm thanh từ trong đó phát ra khiến cho tất cả mọi người ở đó đều trở nên ngơ ngác.

Video đó chính là cảnh tượng ngày hôm đó sau khi Ôn Thục Nhi và Ôn Như Phương cùng đi vào trong phòng thì cô đã bị trói lại, bị doạ bằng bọ cạp rồi bị nhét vào trong tủ quần áo…

Tiếng la thảm thiết của Ôn Thục Nhi, tiếng uy hiếp cười cợt đắc ý của Ôn Như Phương, từng câu từng lời đều nghe thấy rất rõ ràng.

Vẻ mặt của Ôn Thanh Tuấn trở nên tái mét, ông ta nghi ngờ rồi lẩm bẩm: “Cái này…

cái video này ở đâu ra vậy?” Tại sao phòng Như Phương của chúng tôi lại bị quay lén chứ?” Sau khi Hoắc Kiến Phong xem xong thì nheo mắt lại mà chẳng nói một lời nào.

Nhìn thấy sắc mặt của kẻ thao túng đó, Ngô Đức Cường không nhịn được mà lên tiếng: “Hứ, có phải là quay lén hay không thì còn chưa chắc chăn được. Nói không chừng có một số người chỉ ức hiếp người khác thôi vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn nên đã quay lại để từ từ tận hưởng.” Trước giờ anh ta chưa từng thấy qua một người bố độc ác hai mặt như Ôn Thanh Tuấn, cho nên đã không kiềm chế được mà bênh vực cho Ôn Thục Nhi: “Tổng giám đốc Tuấn, dù cho đoạn video này từ đâu mà có thì sự thật cũng đã quá rõ ràng rồi, là do con gái cưng Ôn Như Phương của ông đã ăn hiếp cô chủ nhà chúng tôi. Ông có thấy lúc cô chủ của chúng tôi đi ra ngoài thì đã bị bọ cạp cắn đến mức thành ra như thế nào không?” “Vâng, vâng, nhưng mà..” Lúc này Ôn Thanh Tuấn chỉ biết lắp bắp mà không nói nên lời.

Có nằm mơ ông ta cũng không nghĩ được rằng bọ cạp thật sự chính là của Như Phương…

Nhưng mà đứa con gái mà ông ta đã cưng chiều từ nhỏ đến lớn thì nhất định vẫn phải cưng chiều cho đến cùng.

“Hì, không sao, không sao, mấy con bọ cạp đó không có độc đâu. Mọi người xem đi, chẳng phải bây giờ tôi rất khoẻ mạnh sao.” Ôn Thục Nhi mỉm cười ngây ngô và nói giúp cho Ôn Thanh Tuấn.

Dấu tay từ cú tát khi nấy của ông ta sưng vù đỏ tấy hiện lên trên khuôn mặt của cô vô cùng rõ rệt.

“Hôm qua cô ho ra máu là do mấy con bọ cạp độc này sao?” Hoắc Kiến Phong đột nhiên lên tiếng hỏi cô.

Nhìn vào ánh mắt của Ôn Thục Nhi mang một ý nghĩ đầy xa xăm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.