Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 372



Chương 372

Phòng bệnh tại bệnh viện.

Mặc dù đã ở vài ngày như vậy quen rồi, Lục Thiên Bảo nhìn thấy bộ dạng Hoắc Kiến Phong dần dần yếu đi như vậy, vẫn cảm thấy cả người vô cùng khó chịu.

Đây là người anh em tốt nhất của anh ấy, ngày trước có thể một người chống lại toàn bộ phong ba bão táp, nhưng bây giờ lại lâm vào tình cảnh bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa thế giới này.

Mỗi lần Lục Thiên Bảo nhìn anh, luôn cảm thấy tự trách mà không dám đối mặt.

Hoắc Kiến Phong cho anh ấy phòng thí nghiệm nhiều tiền như vậy nghiên cứu thuốc giải lấy độc trị độc, mà thời điểm mấu chốt như vậy, anh ta lại không thể giúp được cái gì. Hai người ngượng ngùng nói chuyện một lúc, Lục Thiên Bảo tìm cớ rời khỏi: “Bác sĩ nói cậu phải bổ sung thêm nhiều chất dinh dưỡng, mình đi mua cho cậu chút nước hoa quả nhé.” Hoắc Kiến Phong cười: “Được, cậu giúp mình gọi Hồng Nhữ vào với.”

Lục Thiên Bảo cười hắc hắc: “Sao thế? Thừa dịp chị dâu không ở đây, muốn vượt tường hả?” “Cút!” Hoắc Kiến Phong lườm anh ấy một cái, trong ánh mắt cũng không hề tức giận.

Lục Thiên Bảo cũng là nói đùa, căn cứ vào tình hình cơ thể Hoắc Kiến Phong lúc này, cho dù là anh không chủ động nói, bản thân cũng sẽ tìm người vào chăm sóc anh, đặc biệt Hồng Nhữ vẫn là người đã cứu mạng anh.

Rất nhanh, Hồng Nhữ tiến vào trong phòng bệnh.

Hoắc Kiến Phong nghe thấy bước chân của Lục Thiên Bảo xa dần, lập tức từ tư thế nửa ngồi ngồi thẳng dậy, dùng tiếng anh nói: “Bây giờ chúng ta đi luôn.” “Hả?” Hồng Nhữ giật mình một cái mới phản ứng lại: “Bây giờ?”

Hoắc Kiến Phong nghiêm túc gật đầu: “Lời nói của cô và Tiêu Nhi tôi đã nghe thấy hết rồi”

Mặc dù không thông thạo tiếng nước Thanh Bạch lắm, anh vốn không nghe hiểu được toàn bộ, nhưng mà kết hợp với tình huống mà phân tích và với hiểu biết về Tiêu Nhi, anh cũng đoán được bảy, tám phần.

Sắc mặt của Hồng Nhữ cứng đờ, trên là khuôn mặt không đeo màn che hiện lên sự lưỡng lự.

Hoắc Kiến Phong gắn giọng: “Cô ấy không thể đi, tôi cũng không để cô ấy đi, giữa tôi và cô ấy, các người chỉ được chọn một”

Hồng nữ nhíu mày: “Nhưng mà chị Tiêu đã nói không phải là không có lý lẽ, hai người các người đi cùng nhau nói không chừng sẽ trồng sung ra vải.” “À, nếu như để cô ấy phải vào vũng nước đục đấy, tôi thà rằng chết ngay tại chỗ này.” Hoắc Kiến Phong cười lạnh, thái độ kiên quyết.

Trong mắt Hồng Nhữ hiện lên sự kinh ngạc, chẳng lẽ những người yêu nhau, không phải là giây phút nào cũng muốn được ở bên nhau hay sao? Giống như kiểu chị Tiêu Nhi vậy!

Nhưng bất chợt, cô ấy liền hiểu ra được, trong lòng anh Hoắc trước giờ vẫn còn khúc mắc với ông chủ, anh ấy không muốn chị Tiêu Nhi mạo hiểm thân mình.

Hồng Nhữ nghĩ một lát, miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi, bây giờ chúng ta đi.”

Trái cây của nước Thanh Bạch rất phong phú, trái cây vừa tươi vừa rẻ.

Lục Thiên Bảo mang theo mấy đồng tiền Z có thể đổi lấy được một túi hoa quả to, vô cùng hào hứng mà đẩy cửa đi vào trong: A Phong, cậu xem mình đưa đến cho cậu đồ ngon gì… này.”

Anh ấy vừa bước vào phòng bệnh, còn chưa nói dứt lời, liền cảm thấy sau cổ tê rần, trước mắt đột nhiên trở nên tối sầm, cả người trở nên mềm nhũn mà ngã xuống.

Vị trí phía sau cánh cửa, Hồng Nhữ vội vàng tay trước tay sao, đỡ lấy Lục Thiên Bảo.

A Tĩnh, A Thù sớm đã được sắp đặt sẵn, lập tức tiến vào giúp đỡ.

Một người giúp đỡ Hoắc Kiến Phong từ trên giường xuống, một người đỡ Lục Thiên Bảo đang hôn mê bất tỉnh năm lên giường.

Vì an toàn tuyệt đối, bọn họ còn tiêm cho Lục Thiên Bảo một liều an thần, đắp chăn lên cho anh ấy, ngụy trang thành dáng vẻ Hoắc Kiến Phong đang nằm trên giường ngủ.

Hoắc Kiến Phong lấy đơn thuốc từ trên tủ đầu giường, viết lên phía sau vài chữ, đặt dưới cốc trà đầu giường: “Được rồi, chúng ta đi.”

Hồng Nhữ gật đầu, một nhóm người nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, biến mất cuối hành lang.

Tiêu Nhi quay về từ sân bay, đẩy cửa phòng bệnh ra phát hiện trong phòng bệnh một người chăm sóc cũng không có, không khỏi ngẩn ra.

Lại nhìn đến người đang đắp chăn ngủ trên giường, cô chậm ra thở ra một hơi.

Xem ra những người khác đã nhân lúc Hoắc Kiến Phong ngủ say, đi ra ngoài hít thở không khí rồi.

Cuối cùng nếu không phải là mình chăm sóc, thì sẽ không thể tỉ mỉ được.

Ánh mắt Tiêu Nhi dừng lại trên thân hình đang nằm trên giường, bất giác trở nên lưu luyến.

Cô mở nước nóng, vắt khăn mặt, định trước tiên lau mặt và tay cho Hoắc Kiến Phong.

Nếu như nếu như Hồng Nhữ đã thay đồ rồi, cô ấy sẽ không thể nào lại làm mấy chuyện này nữa.

Tiêu Nhi cầm khăn mặt, vén góc chăn lên, nháy mắt cả người giật mình kinh ngạc. Mái tóc dài đen nhánh, làn da màu lúa mạch, người đang nằm trên giường rõ ràng là Lục Thiên Bảo! “Lục Thiên Bảo! Lục Thiên Bảo..”

Trong lòng Tiêu Nhi dâng lên một cảm xúc không lành.

Gọi liên tục mấy tiếng Lục Thiên Bảo không hề phản ứng lại, cô dứt khoát lấy nước ở trong chậu dội lên mặt và cổ của anh ấy. “Á! Á!” Lục Thiên Bảo kinh ngạc kêu lên mấy tiếng từ trên giường bật dậy, miệng hoảng loạn xin tha thứ: “Đừng giết tôi, đừng giết tô..”

Tiêu Nhi nhìn thấy bộ dạng của anh ấy, dở khóc dở cười: “Hoắc Kiến Phong đâu rồi?”

Lục Thiên Bảo lau đi nước trên mặt, nhìn chằm chằm Tiêu Nhi một lúc mới hồi phục được tinh thần lại: “Tôi không biết, tôi vừa vào phòng đã bị người ta đánh cho hôn mê.”

Anh ấy nói xong, xoa xoa chỗ đau sau gáy.

Tiêu Nhi nhìn khắp mọi nơi, trong nháy mắt đã hiểu được: “Là Hồng Nhữ, nhất định là cô ấy mang A Phong đi.” “Thế còn ngơ ra đó làm gì? Chúng ta khẩn trương tìm đi!”

Lục Thiên Bảo vội vã đứng dậy, nhưng chân vừa chạm xuống giường liền bị tác dụng của thuốc làm cho chân trở nên mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống đất.

Anh ấy hoảng loạn nắm lấy một góc của tủ đầu giường, khó khăn lắm cơ thể mới ổn định lại.

Ngón tay chạm phải không phải là mặt bàn trơn nhẵn, mà là một vật gì đó khác.

Lục Thiên Bảo nhíu mày quay đầu, nhìn thấy tờ giấy ở trên bàn, kiểu chữ rồng bay phượng múa rõ ràng là nét chữ của Hoắc Kiến Phong, bên trên ghi hay chữ “Tiêu Nhi”.

Trong lòng anh ấy có chút ghen tỵ. Hừ, tên A Phong này, quả nhiên là một tên phân biệt giới tính, không có nhân tính mà.

Lục Thiên Bảo ghen tỵ mà cầm tờ giấy lên, đưa cho Tiêu Nhi nói: “A Phong để lại thư cho cô.”

Tiêu Nhi đã gấp đến độ sắp đi ra ngoài tìm rồi, nghe vậy vội vàng quay trở lại, đi tới gần.

Trên tờ giấy đơn sơ, chỉ có vỏn vẹn vài nét chữ.

Tiêu Nhi: Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc bản thân, rất nhanh sẽ quay lại. Chăm sóc tốt con trai nhé, đợi tôi.

Lời giản dị, ý nghĩa sâu xa, là phong cách của Hoắc Kiến Phong. Vành mắt Tiêu Nhi phiến hồng, nắm chặt tờ giấy trong tay, tờ giấy ngay lập tức xuất hiện mấy vết nhăn: “Tên khốn, chuyện chơi vui như thế, lại không đưa tôi đi!”

Nghe giống như những lời dỗi hờn vu vơ, nhưng quanh người cô bao phủ một luồng tức giận dâng trào.

Lục Thiên Bảo rùng mình một cái, rón rén lùi sang một bên: “Tôi, tôi đi điều tra camera.”

Anh ấy vừa muốn cất bước rời đi, cách cửa phòng bệnh liền bị người ta đẩy ra “bịch” một cái.

Tiểu Thất thở hồng hộc mà đứng trước cửa: “Chị Tiêu Nhi, chị Tiêu Nhi, em vừa mới thấy chị Hồng Nhữ đưa Hoắc Kiến Phong đi về hướng tây nam rồi. Bọn họ đi rất nhanh, em gọi họ thế nào cũng không chịu dừng, đuổi theo một đoạn thì không đuổi theo được nữa, mới nghĩ đến quay về tìm mọi người.”

Sau khi cô ấy nói xong, nhịn không được mà có chút tự trách.

Lục Thiên Bảo phiền muộn mà vỗ đùi một cái: “Chắc chắn là rắp tâm muốn trốn chúng ta. Giờ muốn đuổi theo, chỉ sợ cũng không đuổi kịp nữa rồi!”

Sắc mặt Tiêu Nhi tái nhợt, giọng nói trầm xuống: “Đuổi kịp cũng phải đuổi, đuổi không kịp cũng phải đuổi”

Cô ấy quay đầu nhìn về phía Tiểu Thất: “Dọc đường hướng tây nam có camera không?”

Tiểu Thất bị luồng khí xung quanh người cô ấy làm cho sợ hãi, sợ hãi gật đầu: “Có thì có, nhưng mà chị biết đấy khoa học ở nước Thanh Bạch khá lạc hậu, cho nên cũng không có nhiều.”

Tiêu Nhi nhận ra mình có chút thất lễ, biểu cảm hòa hoãn lại một chút: “Không sao, chỉ cần có là được rồi, phiền em nhanh tìm cho chị cái máy tính đến đây với.” “Vâng ạ.” Tiểu Thất quay đầu ra khỏi phòng bệnh.

Cô ấy rất nhanh mượn được một cái notebook ở phòng làm việc của bác sĩ, vội vã trở lại phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Tiêu Nhi đã dọn xong bàn, chuẩn bị tư thế.

Máy tính vốn dĩ sẽ đồng bộ với hệ thống của bệnh viện, ngón trỏ trắng nõn của Tiêu Nhi thao tác rất nhanh trên bàn phím, ngay lập tức tiếp cận được hệ thống giám sát của bệnh viện.

Lục Thiên Bảo và Tiểu Thất đứng bên cạnh một trái một phải, toàn bộ đều trừng lớn hai mắt mà kinh ngạc. Danh tiếng hacker đứng thứ hai của Ám Dạ quả nhiên là danh bất hư truyền!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.