Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 373



Chương 373

Nước Z, tòa nhà Hoàn Vũ, dưới tầng hầm gửi xe.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo chiếc xe thể thao màu bạc của Hồng Liệt vẽ nên một đường cong phóng khoáng, ổn định dừng bên cạnh Hoắc Tuấn Nghĩa. “Con trai tôi đâu? Con trai tôi ở đâu rồi?” Xe vừa dừng, anh ta liền lên tiếng chất vấn.

Anh ta ở nhà mãi không thấy Vân Thiên quay về, đợi mãi thì Hoắc Tuấn Nghĩa lại nói Vân Thiên làm mất điện thoại.

Hoắc Tuấn Nghĩa chỉ chỉ cái bóng cao su bị rách ở trên đất, ngượng ngập: “Tôi cũng không biết. Nó bảo tôi đi tìm điện thoại cho nó, tôi xuống dưới thì chỉ thấy quả bóng này.”

Con ngươi Hồng Liệt đanh lại, hốc mắt đã tụ máu: “Không biết? Anh còn nói là không biết được hả? Nó chỉ là một đứa trẻ! Anh làm sao có thể để nó một mình trong nhà xe cơ chứ? Nếu như con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Lạc mất Vân Thiên, trong lòng Hoắc Tuấn Nghĩa cũng vô cùng sốt ruột, áy náy, nhưng đối mặt với thái độ gây sự của Hồng Liệt, anh ta vô cùng tức giận. “Đừng có mà con trai cậu, con trai cậu nữa, Vân Thiên không phải là con trai của cậu, nó là người của nhà họ Hoắc chúng tôi!”

Hồng Liệt sửng sốt, nhưng ngay lập tức anh ta liền phủ định: “Nói bậy, nó là do tôi sinh ra, tự tay nuôi lớn. Anh đừng vì muốn trốn tránh trách nhiệm mà ở đây nói hươu nói vượn.

Hoắc Tuấn Nghĩa ngoan cố: “Nói hươu nói vượn cái gì cơ chứ, nó vốn là từ một khuôn với em bố của tôi. Gặp qua vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa được thấy qua tên vô liêm sỉ như cậu.”

Hồng Liệt vừa vội vã, vừa tức giận, nắm lất cổ áo của Hoắc Kiến Phong: “Nó là con trai của tôi!” “Nó là của họ Hoắc nhà chúng tôi!” Hoắc Tuấn Nghĩa cũng không chịu mà nắm lấy cổ áo của anh ta.

Hai người không ai nhường ai, rất nhanh đã xông vào đánh nhau.

Chiếc xe cảnh sát hú inh ỏi vừa đi đến.

Mấy người cảnh sát nhìn thấy hai người đàn ông đang vật lộn trên nắp xe mà nhíu mày. “Này anh, hai anh, có phải là các anh báo cảnh sát nói là lạc mất trẻ con không?”

Bọn họ tiến lên lôi hai người ra, trong đó một người dáng vẻ có vẻ là đội trưởng mở miệng nói: “Hai anh, các anh có muốn tìm hay không vậy?” “Tìm!” “Tim!”

Hồng Liệt với Hoắc Tuấn Nghĩa đồng loạt nói. “Hừ, học người nói chuyện, ăn chân thối người!”Hoắc Tuấn Nghĩa hưng tợn mà trừng mắt Hồng Liệt một cái, vội vàng đem chuyện trải qua cung cấp cho cảnh sát một lượt: “Cảnh sát, đồng chí cảnh sát, bây giờ nó là người nối dõi duy nhất của dòng họ nhà tôi đấy, mọi người nhất định phải giúp chúng tôi tìm được nó về đấy!” “Cái gì mà nhà anh chứ, nó là con trai tôi.” Hồng Liệt liền phản bác lại Hoắc Tuấn Nghĩa, bước đến bên cạnh người anh cảnh sát: “Chúng tôi từ nước Thanh Bạch tới đây, con trai tôi chỉ là giúp công ty bọn họ xử lý chút công việc, không hề có quan hệ gì với bọn họ.”

Cảnh sát tuần tra đang ghi chép nghe đến đau đầu nhức óc, như thế nào cứ cảm thấy hai người này là bọn buôn người vậy?

Anh ấy đóng lại bản ghi chép, nhìn nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa rồi lại nhìn Hồng Liệt: “Giấy chứng nhận đâu? Các người đều nói nó là của nhà mình, giấy chứng nhận ở đâu?” Hồng Liệt đưa tay vào túi theo bản năng, anh ta chần chờ một lát, vẫn là lấy ra chiếc điện thoại, mang ra tấm ảnh hộ chiếu của bản thân và Vân Thiên cho cảnh sát tuần tra: “Mọi người xem đi, đứa trẻ trên bức ảnh là con tôi, hiện tại nó đang mất tích”

Cảnh sát tuần tra đối chiếu tin tức trên bức ảnh, ánh mắt dừng lại trên hoa văn con dấu, bỗng nhiên nghi ngờ mà hỏi: “Nước Thanh Bạch? Ấy, hình vẽ này sao lại giống như là dấu hiệu của hoàng thất vậy?” “Không, không phải, các người nhìn nhầm rồi.”

Hồng Liệt vội vàng lấy lại điện thoại: “Đây, đây là hoa văn bình thường thôi mà. Đồng chí tuần tra, nếu như xác định được thân phận hợp pháp của chúng tôi rồi, thì nhờ mọi người mau chóng tìm lại con trai cho tôi đi! Làm ơn đấy!”

Hoàng thất?

Hoắc Tuấn Nghĩa ngẩn người, vội nhìn thăm dò, nhưng Hồng Liệt đã cất điện thoại đi, anh ta chỉ nhìn thấy hình như là hoa văn chim bồ câu.

Trách nhiệm của cảnh sát tuần tra là thu thập chứng cứ để tìm được đứa bé, sau khi xác định được thân phận không có vi phạm gì, cũng không có vấn đề gì phức tạp, ngay lập tức lấy nhà xe làm trung tâm, triển khai điều tra tìm kiếm toàn diện.

Tuy rằng Hoắc Tuấn Nghĩa sốt ruột, nhưng vẫn nhớ mãi không quên thân phận của Vân Thiên.

Anh ta cầm lấy tay áo của Hồng Liệt: “Cho dù anh có giấy tờ chứng minh thân phận thì sao cơ chứ? Dòng máu đang chảy trong người nó là dòng máu nhà họ Hoắc chúng tôi, không ai có thể thay đổi được điều ấy. Lần này cho dù ai tìm được nó về trước, nó chính là của người đó.”

Vân Thiên thông minh, Hoắc Kiến Phong cũng thông minh, ông anh cả bị hủy dung của nhà họ Hoắc lại giảo hoạt như hồ ly, nhưng ông anh hai nhà họ Hoắc trước mắt lại là một tiên ngu ngốc!

Hồng Liệt liếc xéo một cái, hất tay anh ta ra, xoay người đuổi theo bước chân của cảnh sát tuần tra, cùng đi tìm manh mối.

Hoặc Lệ Nghĩa bị hất một cái lảo đảo, đứng vững người lại, trong lòng phẫn nộ nghĩ thầm: [Hừ tạm thời cứ cho cậu đắc ý, chờ tôi tìm được Vân Thiên đi, lúc đấy có trò vui cho cậu xem.]

Anh ta cũng đi theo một cảnh sát điều tra, hỗ trợ tìm kiếm manh mối.

Căn phòng tối mịt, chìa tay ra không thể thấy được năm ngón tay.

Bốp –

Một chiếc đèn bán trắng như tuyết bỗng nhiên sáng lên, lộ ra một vết tát lớn trên khuôn mặt bé nhỏ của đứa bé.

Ngũ quan tinh xảo đều đặn, khuôn mặt mịn màng của trẻ con, chính là Vân Thiên đã bị người ta bắt đi.

Trên mắt Vân Thiên đeo một cái che mắt, trên miệng dán băng dính, nhưng cậu bé vẫn cảm nhận được một luồng ánh sáng mạnh, theo bản năng mà cúi đầu.

Giống như đã bày mưu từ trước, một bàn tay thô từ màn đêm phía sau kéo cậu bé lại, xé băng dính trên miệng cùng với bịt mắt của cậu bé xuống.

Ánh sáng mạnh cùng sự đau đớn cùng lúc ập tới, Vân Thiên cúi đầu nhắm chặt mắt.

Lúc sau, cậu bé mới nghiêng đầu đánh giá cả căn phòng.

Trong phòng rất tối, bên cạnh cậu bé đặt một chiếc bàn gỗ cổ cũ kỹ, dưới người là một chiếc ghế cũ xưa, nguồn sáng duy nhất trong căn phòng chính là chiếc đàn bàn trên bàn đang chiếu thẳng vào mặt cậu bé.

Mặc dù đèn bàn rất sáng nhưng chỉ chiếu được một không gian nhỏ, những chỗ khác trong phòng có vẻ rất u ám, mơ hồ có thể nhận ra được một bóng người.

Trong bóng tối, hình như hình dáng người phía trước có chiều cao không khác biệt lắm với cậu bé.

Bởi vì người kia ngồi lên một cái ghế giống y hệt của cậu bé, vì vậy được ánh sáng chiếu rõ hơn chút.

Con mắt Vân Thiên hơi nheo lại, đầu óc xoay vòng.

Trong bóng đêm, người đàn ông đang ngồi kia bỗng dưng cất tiếng, âm thanh the thé giống như chim quạ: “Biết tôi tìm nhóc đến đây để làm gì không?”

Vân Thiên thẳng thắn bình tĩnh nói: “Vì tiền sao? Dù sao tôi nghèo đến mức chỉ còn mỗi tiền thôi. Ông muốn bao nhiêu? Thả tôi ra, bao nhiêu tôi cũng sẽ đưa cho ông”

Trong bóng đêm, người đàn ông cười lớn, cười đến bả vai đều run rẩy: “Không hổ là dòng máu nhà họ Hoắc, quả nhiên có khí phách.”

Anh ta dừng lại một chút, mới tiếp tục hỏi: “Yên tâm, bác không định giết trẻ con, nhưng mà cháu phải đưa toàn bộ thông tin của công ty bên kia của Hoắc Kiến Phong nói hết cho bác.”

Công ty bên kia?

Lông mày của Vân Thiên nhíu lại, quả nhiên giống như cậu bé suy đoán.

Trên mặt cậu bé mờ mịt nhìn về phía bóng đen, nghiêng đầu nghi ngờ nói: “Công ty bên kia cái gì cơ? Ông muốn nói đến cái công ty mới tôi vừa thành lập sao?” “Đúng, cũng không đúng” Người đàn ông đáp lại, chậm rãi đi ra khỏi bóng tối.

Viên Thiên lúc này mới nhìn rõ, ghế người đàn ông này ngồi không phải là ghế bình thường, mà là một chiếc xe lăn đã được cải tiến.

Anh ta mặc một bộ đồ tây màu đen, ngay cả quần áo trong cũng có màu đen, trên cổ áo còn đeo một chiếc khăn quàng cổ đen, trên tay mang một đôi bao tay da màu đen, giống như cả người hòa nhập vào bóng đêm vậy.

Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đáng sợ, miệng máu đỏ lòm mở rộng như là quỷ vậy.

Vân Thiên đừng nói là thấy rõ mặt của anh ta, ngay cả một chút da của anh ta cũng khó mà nhìn được.

Cho dù như vậy đi nữa, cậu bé vẫn mơ hồ đoán ra được thân phận của người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.