Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 377



Chương 377

Tra A Bằng quỳ gối, thở chậm mấy nhịp, mới nói chuyện Vân Thiên mất tích trong hoàng cung, quốc vương và vương hậu chỉ tìm được một phong thư nói cho Tiêu Nhi: “Bà chủ, Vương Tôn điện hạ đã mất tích một thời gian, chúng tôi vẫn không liên lạc được với ngài. Cho đến vừa rồi, thuộc hạ mới biết ngài đang ở đây.”

Trái tim Tiêu Nhi như treo ngược.

Cô vội vàng cầm điện thoại di động trên bàn, thao tác nhanh vài cái, gọi cho

Hồng Liệt.

Lục Thiên Bảo nhìn người đột nhiên xông vào phòng Tiêu Nhi, chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, không phân rõ tình huống.

Anh ta mới vừa biết Phong và Tiêu Nhi có một đứa con, hiện tại sao lại nhảy ra một vương tôn rồi?

Phong bị cắm sừng à? Hay là vẫn là đứa bé đó.

Ngô Đức Cường thầm nhíu chặt mày, không dám lên tiếng quấy rối.

Mà lúc này, Hồng Liệt đang cực kỳ lo lắng ngồi trong phòng làm việc của Hoắc Tuấn Tú đợi tin tức. Thấy dãy số của Tiêu Nhi bỗng nhiên hiện lên màn hình điện thoại di động, anh ta theo bản năng và kích động.

Anh ta đứng dậy, nhận điện thoại, vội vàng nói: “Phi, bên em thế nào rồi?”

Tiêu Nhi không trả lời, hỏi thắng: “Liệt, Vân Thiên đầu? Vân Thiên ở đâu?”

Trong lòng Hồng Liệt sợ hãi, đang chần chờ không biết phải nói thế nào.

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, tiếng dì Mai ngăn Hoắc Tuấn Nghĩa vang lên. “Anh ơi, anh ơi, anh không thể vào.” “Hồng Liệt, mày là đồ ngụy quân tử dối trá! Vân Thiên mất tích mày thì ngồi đây gọi điện thoại, mày còn không thấy ngại mà mở miệng nói Vân Thiên là con trai mày à? Ha, quả nhiên không phải ruột thịt, nên mày không cần có phải không?”

Hồng Liệt muốn che microphone, nhưng đã không kịp, Tiêu Nhi nghe thấy rõ ràng.

Tay cô đang nắm điện thoại run rẩy, cố gắng ổn định tâm tình, trầm giọng nói: “Liệt, là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vân Thiên ở đâu?”

Hồng Liệt không nói gì, anh ta nắm chặt điện thoại di động, tuyệt vọng nhằm hai mắt. “Liệt, anh đừng gạt em, anh mau nói sự thật cho em biết!”

Giọng Tiêu Nhi truyền qua điện thoại lộ ra hơi lạnh thấu xương.

Sắc mặt Hồng Liệt xám như tro, thở dài liên tục: “Tập đoàn Hoắc Kiến gặp chuyện không may, Vân Thiên đưa chúng ta tới nước Z xin giúp đỡ. Anh đuổi theo một đường, chúng ta tính bàn xong chuyện Hoắc Kiến sẽ trở về cùng nhau. Nhưng, nhưng chạng vạng ngày hôm nay, nó lại mất tích. Anh đã dùng hết tất cả biện pháp nhưng vẫn không tìm được nó.”

Bốp…

Điện thoại di động trong tay Tiêu Nhi rơi xuống đất, truyền đến tiếng Hồng Liệt xin lỗi: “XIn lỗi, Phi! Xin lỗi! Là anh không chăm sóc con tốt…”

Đầu óc Tiêu Nhi kêu ong ong, trong tai chỉ vọng lên câu nói kia: Con lại mất tích… “Cô ba!” Ngô Đức Cường thấy người Tiêu Nhi lung lay sắp đổ, vội đưa tay dìu cô ngồi xuống.

Tiêu Nhi hoàn hồn, đưa tay nắm ống tay áo Ngô Đức Cường: “Hoắc Kiến gặp chuyện không may anh có biết không? Vân

Thiên tới nước Xanh có biết không?”

Vành mắt cô phiếm hồng, ánh mắt lạnh đến dọa người.

Trong lòng Ngô Đức Cường chột dạ, thản nhiên lắc đầu: “Cô ba, tôi không biết. Internet và tín hiệu di động ở nước Thanh Bạch vốn không tốt, nhất là gần núi Thanh Bạch. Trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở dưới chân núi chờ mọi người, cô cũng biết mà. Đến khi mọi người xuống núi, tôi đã cùng mọi người tới bệnh viện, đến nay vẫn chưa xem tin tức ở trong nước.”

Internet nước Thanh Bạch kém thế nào, Tiêu Nhi hiểu rõ hơn ai hết.

Nhất là lúc đầu vì không muốn liên lạc với đám Hồng Liệt ở trong nước, cố ý lắp đặt cản trở tín hiệu.

Ánh mắt Tiêu Nhi ảm đạm đi, chán nản buông tay ra.

Lục Thiên Bảo nhíu mày, nói với Ngô Đức Cường: “Hoắc Kiến gặp chuyện không may chuyện lớn như vậy, ngay cả tôi cũng nhận được tin tức, cậu dám nói cậu hoàn toàn không biết?”

Ngô Đức Cường ngượng ngùng mà cúi thấp đầu: “Cũng không phải hoàn toàn không biết, nhưng tình huống cụ thể tôi thật sự không biết.”

Anh vò đầu nhớ lại: “Một đoạn thời gian trước cậu chủ bỗng bắt đầu không để cho chúng tôi nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong công ty, không cho phép hỏi thăm, không cho phép tham dự vào. Lúc đó tôi nghĩ cậu bốn chuẩn bị tới tìm cô bốn nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Dù sao chuyện lớn như cậu bố muốn rời khỏi công ty một đoạn thời gian càng ít người biết càng tốt. Anh ấy còn căn dặn chúng tôi, nói cho dù công ty xảy ra chuyện lớn gì cũng đừng vội can thiệp, tất cả anh ấy tự có sắp xếp. Tôi thực sự không biết công ty sẽ xảy ra chuyện, còn khiến cậu chủ Vân Thiên đi hỗ trợ. Hiện tại, còn hại…”

Ngô Đức Cường nói đến đây thì không nói tiếp được nữa.

Anh ta giơ tay khổ sở mà che mặt.

Cậu bố sống chết chưa rõ, tổ chức của Hồng Nhữ còn chưa biết là đầm rồng hay hang hổ.

Hiện tại cậu chủ nhỏ Vân Thiên lại mất tích, nghe ý trong lời nói thì Hoắc Kiến còn xảy ra vấn đề rất lớn.

Trong giây lát nhiều chuyện chồng chất lên nhau như vậy, ông trời là đang muốn đùa Hoắc Kiến sao?

Tâm trạng của Tiêu Nhi cũng rất trầm trọng.

Hiện tại cô lo lắng không riêng gì an nguy của Hoắc Kiến Phong mà còn có thân phận của Vân Thiên.

Vân Thiên có thể thuận lợi trở thành người đàm phán cho nhà họ Hoắc, vậy thân phận của cậu bé đã được nhà họ Hoắc thông qua và thừa nhận.

Không cần dùng bất cứ cách gì để cậu bé lấy được sự tin tưởng của bà cụ, chỉ với gương mặt đó chỉ sợ họ đã không có bất ký sức chống cự rồi.

Đã có nhiều người như vậy phỏng đoán được thân phận của cậu bé, thân thể của cậu bé chỉ sợ không giấu được nữa.

Lúc này Lục Thiên Bảo cuối cùng cũng có manh mối làm rõ mọi chuyện từ trong cuộc đối thoại.

Vân Thiên chính là Vương Tôn điện hạ của nước Thanh Bạch này, là con trai của Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi. Bố của Vân Thiên, Tam vương tử của nước Thanh Bạch, chẳng qua chỉ là bố giả.

Anh ta nhìn Tiêu Nhi, lại nhìn mọi người, không biết nên nói Hoắc Kiến Phong lợi hại, hay nói anh ta biết cách gây thêm loạn.

Nhìn thấy Tiêu Nhi không lên tiếng, anh ta tự chủ trương nhặt điện thoại đã bị cúp lên, sắp xếp: “Ngô Đức Cường, cậu về trước đi, giúp họ tìm người. Tôi lập tức đi nhờ đại sứ quán, xin họ hỗ trợ tra tìm tung tích của Phong. Lúc Phong gặp chuyện không may đang dùng thân phận đại sứ được phái đi, họ không dám thờ ơ. Đợi khi tìm được Phong, tôi lập tức đưa anh ấy về nước.”

Môi hở răng lạnh, lúc này trong lòng mọi người đều loạn.

Ngô Đức Cường không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Tiêu Nhi.

Tiêu Nhi rũ mắt, nhìn mặt không chút thay đổi, nhưng hai tay ở trên đầu gối đang đan chặt vào nhau. “Cô ba, hay cô theo tôi về đi, đi tìm cậu chủ nhỏ!” Tim Ngô Đức Cường như bị dao cắt, vành mắt đỏ giống như muốn khóc lên.

Anh ta là cánh tay đắc lực của Hoắc

Kiến Phong, buông bỏ Hoắc Kiến Phong giống như buông bỏ tín ngưỡng của anh ta, khiến anh ta vô cùng đau khổ. Nhưng cũng bởi vì anh ta là cánh tay đắc lực của Hoắc Kiến Phong, so với bất cứ ai anh ta hiểu rõ sự quan trọng của Vân Thiên đối với người đàn ông đó. “Cô ba, nếu cậu bố biết cậu chủ nhỏ mất tích, chắc chắn sẽ nổi điên. Mấy năm nay cậu bố đã quá cực khổ rồi. Nhìn bề ngoài anh ấy cứng rắn quả quyết, cái gì cũng không quan tâm, nhưng trong lòng anh ấy vẫn canh cánh với chuyện năm đó, anh ấy vẫn đang không ngừng dằn vặt mình, vẫn muốn chuộc tội với cô.

Cô ba, cậu bố làm tất cả mọi chuyện đều vì cô! Anh ấy vẫn luôn tin rằng cô chưa chết, vẫn chờ cô trở về. Nhìn thấy cô sống lại, biết sự tồn tại của cậu chủ nhỏ, cô không biết anh ấy vui sướng bao nhiêu đâu! Thời thời khắc khắc anh ấy đều mong hai người khỏe mạnh, anh ấy từng nói, chỉ cần hai người có thể bình an, cho dù phải dùng mạng của anh ấy để đổi, cũng đáng!

Nếu như chỉ có thể chọn một trong hai, cậu bố chắc chắn không chút do dự mà chọn cậu chủ nhỏ. Cô ba, chúng ta về thôi! Chúng ta đều về, về tìm cậu chủ nhỏ trước được không?”

Ngô Đức Cường nhìn Lục Thiên Bảo, lại nhìn Tiêu Nhi, nếu không phải trước mặt có vài người nước Thanh Bạch, anh ta đã quỳ xuống.

Tiểu Thất nghe vậy trong mắt là nước mắt: “Chị à, thì ra không riêng chị tình sâu nghĩa nặng với anh Phong, tình cảm anh Phong đối với chị cũng sâu nặng như vậy! Tình nghĩa như vậy, hai người ngàn vạn lần đừng để phụ nhau!”

Lục Thiên Bảo biết lời mình nói không có tác dụng, cũng chỉ có thể nhìn Tiêu Nhi. Trong giây lát ánh mắt mọi người đều rơi vào người Tiêu Nhi.

Nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người, Tiêu Nhi ép buộc mình phải tỉnh táo lại từ trong tình thế khó xử.

Cô thở dài, trầm giọng nói: “Trước hết chúng ta chia thành hai đường. Trợ lý Cường, anh và tổng giám đốc Bảo đi đại sứ quán, xem có thể tìm người giúp đỡ không. Tiểu Thất, trợ lý Bằng, hai người theo tôi về hoàng cung. Đợi chuyện của Phong được chứng thực, chúng ta lại quyết định có trở về nước Z không.”

Sự lo lắng của Ngô Đức Cường cuối cùng cũng buông xuống, vội vàng gật đầu không ngừng nói: “Vâng, cô ba, tôi sẽ đi liền”

Lục Thiên Bảo còn muốn nói gì đó, nhưng không đợi mở miệng đã bị Ngô Đức Cường tha ra khỏi phòng bệnh.

Tiểu Thất tắt máy tính, bố người thu thập đồ đạc xong đi thẳng tới hoàng cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.