Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 388



Chương 388

Trong nháy mắt, phòng ăn nhà chính lớn như thế chỉ còn lại ba người dì Mẫn, bà cụ và Hồng Liệt. “Ngài Liệt, mặc dù tôi không thấy được dáng vẻ của ngài, nhưng tôi cảm nhận được lời nói và cử chỉ của ngài, nói đi đôi với làm, là tôi đã biết ngài là một đứa trẻ có giáo dục có trách nhiệm, không hổ là hoàng tử của nước Thanh Bạch” Bà cụ Anh lên tiếng trước.

Hồng Liệt cong môi tự giễu: “Thưa cụ, ngài quá khen rồi. Cháu thậm chí còn không thể tự chăm sóc nổi con trai cháu, một kẻ như cháu sao có thể được coi là một người có trách nhiệm chứ? Nhưng mà, mặc dù cháu không đáng để tin cậy, nhưng cháu vẫn có thể tạm nhìn ra được ai là người đáng tin cậy. Thưa cụ, người oai phong nhất trong cái nhà này, người có thể dẫn dắt thế cục tốt nhất cũng chỉ có ngài. Cháu cũng không cần phải che giấu gì trước mặt ngài, có chuyện gì thì sẽ nói thẳng.”

Bà cụ Anh yên lặng trong chốc lát. Đứa trẻ này rất thật lòng với Vân Thiên, quả nhiên là không hề che giấu!

Chợt, bà cụ nở một nụ cười tràn đầy yêu thương: “Được, nếu đã thống nhất mục tiêu rồi vậy thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. ngài Liệt, hy vọng ngài có thể thẳng thắn kể lại từ đầu chí cuối mọi chuyện mà ngài biết cho tôi.” “Chuyện này là điều đương nhiên rồi.” Hồng Liệt nghiêm túc gật đầu: “Tiếp theo cháu sẽ nói rất lâu, nếu như có chỗ nào ngài không rõ thì có thể ngắt lời cháu bất cứ lúc nào. Nhưng cũng xin ngài hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, có một số tình huống bất ngờ có thể sẽ nằm ngoài dự liệu của ngài”

Trong lòng bà cụ Anh dâng lên một loại dự cảm xấu, nhưng bà cụ cũng không cắt ngang mà chỉ im lặng gật đầu.

Hồng Liệt cố gắng kiểm soát tốc độ nói, nhưng vẫn không kìm nén được nỗi lo lång và sốt ruột trong lòng, kể lại một mạch toàn bộ chuyện mình và Tiêu Phi quen biết nhau như thế nào, chuyện sinh hạ Vân Thiên, v.v… “Vân Thiên sinh ra đã thông minh hơn người, sau khi thằng bé biết nhà họ Hoắc xảy ra chuyện liền tự quay về. Mặc dù thằng bé không thừa nhận mình là máu mủ của nhà họ Hoắc trước mặt mọi người, nhưng hành động của thằng bé không lừa được ai, cháu tin chắc là mọi người cũng đã đoán được từ lâu rồi đúng không ạ?” “Phải, chúng tôi cũng đã đoán được ra, nhưng được nghe chính miệng ngài Liệt đây nói ra, cảm giác rất được an ủi.” Bà cụ Anh kích động quơ quơ tay trong không trung, dì Mẫn lập tức đưa tay mình tới: “Là con của Phong nhà chúng ta đấy, quả nhiên là máu mủ của nhà họ Hoắc chúng ta.”

Dì Mẫn dùng sức nắm chặt tay bà cụ, giọng run rẩy:

Bà cụ Anh ổn định lại cảm xúc của mình, quay đầu nói với Hồng Liệt đầy cảm kích: ơn ngài, ngài Liệt, cám ơn ngài đã cứu Phi, cũng cám ơn ngài đã dùng đủ mọi cách để bảo vệ Vân Thiên, còn cho thằng bé một cuộc sống và sự giáo dục tốt nhất, nuôi dạy bé trở nên ưu tú như  Hồng Liệt thản nhiên nói: “Từ đầu tới cuối cháu vẫn luôn coi thằng bé là con ruột, đương nhiên là cháu sẽ cho thằng bé những thứ tốt nhất. Thật ra cháu chọn lúc này để nói thật với mọi người cũng thật ích kỷ.”

Anh ta ngừng lại một chút rồi mới lấy hết dũng khí nói tiếp: phận của Vân Thiên trong hoàng tộc cũng coi như là đã lộ ra ngoài một nửa rồi. Phi bị anh cả của cháu gài bẫy, bây giờ đang bị phụ vương và mẫu hậu cháu cấm túc trong tấm cung. Cháu chưa từng ham muốn ngôi vương, đối đầu với anh cả. Nhưng cũng là vì cháu yếu đuối vô dụng, bây giờ ngay cả vợ và con mình cũng không thể bảo vệ được.”

Bà cụ Anh cau mày lại, trong lòng cũng trùng xuống.

Thì ra lúc nãy là anh ta lót đệm chờ ở đây!

Bà cụ nắm thật chặt tay của dì Mẫn, dịu dàng an ủi: “ngài Liệt, đây không phải là lỗi của ngài, ngài đừng tự trách quá. Sự khoan dung độ lượng và thiện lương của ngài là phẩm chất khó có nhất trên thế gian này. Nếu như không phải nhờ thế thì Phi và Vân Thiên cũng sẽ không sống được tới bây giờ” “Nhưng rốt cuộc vẫn là cháu hại bọn họ!” Hồng Liệt cúi đầu xuống, khó nén sự ủ rũ.

Đối mặt với bà cụ tóc trắng xóa người nước ngoài này, anh ta có cảm giác như đang đối mặt với cha mẹ trong nhà, càng thả lỏng tâm trạng hơn.

Có lẽ, là vì không bị trói buộc trong khuôn phép.

Có lẽ, là vì bọn họ có cùng một mục tiêu…

Loại chuyện áy náy như thế này, không phải dùng mấy câu là đã an ủi được.

Đúng lúc đó, bà cụ Anh nói sang chuyện khác: “ngài Liệt, chúng ta vẫn chưa liên lạc được với Phong, ngài có biết tung tích của thằng bé không?”

Hồng Liệt khẽ giật mình, dựa theo lời của Tra A Bằng và kể lại tình huống hiện tại của Hoắc Kiến Phong với bà cụ. “Cụ ơi, bây giờ cháu đã xác định được là có thể ngài Phong vẫn còn sống, nhưng vị trí hiện tại và tình hình gần đây của anh ấy thì e là ngay cả Phi và phụ vương mẫu hậu của cháu cũng không biết, cháu xin lỗi ngài”

Trên gương mặt bà cụ Anh và dì Mẫn cùng lộ vẻ đau thương, hai bàn tay nắm lấy nhau không ngừng nằm chặt lại, cho đến khi âm ỉ đau.

Một hồi lâu sau, bà cụ Anh mới thở dài một cái: “Quả nhiên là đã có chuyện rồi. Cám ơn ngài, ngài Liệt, cám ơn ngài đã thẳng thắn nói cho chúng tôi biết sự thật. Còn việc liên quan tới chuyện Vân Thiên bị bắt cóc thì phía bên ngài đã có tiến triển gì chưa?”

Môi Hồng Liệt khẽ giật giật, nghĩ tới gương mặt u ám khó lường của Hoắc Tuấn Tú, cuối cùng anh ta vẫn nuốt hết những lời định nói vào trong bụng, chột dạ cụp mắt xuống và lắc đầu: “Cháu xin lỗi, những điều mà cháu biết cháu đã nói hết với Hoắc Tuấn Nghĩa rồi. Có vẻ tình hình đã lâm vào thế bí.”

Lông mày bà cụ Anh nhíu lại, khẽ đến mức khó có thể nhận ra: “Đã vậy thì ngài Liệt, tôi đề nghị cậu nên về nước Thanh Bạch trước. Mặc dù tạm thời cha mẹ ngài sẽ không làm gì Phi, dù sao con bé cũng có thân phận công dân nước Z bảo vệ, nhưng những người khác thì rất khó nói. Chỉ khi ngài quay về, hóa giải hiểu lầm, loại trừ tai họa ngầm thì mới có thể giải quyết chuyện này triệt để.”

Suy nghĩ đầu tiên của Hồng Liệt khi biết Tiêu Phi gặp chuyện chính là quay về cứu cô. “Nhưng mà, vậy Vân Thiên thì phải làm sao ạ?”

Bà cụ Anh nghiêm túc nói: “Ngài yên tâm, không cần biết sau này thằng bé nhận ai, nhưng chỉ cần dựa vào chuyện thằng bé chịu quay về cùng chịu hoạn nạn với nhà họ Hoắc chúng tôi thì chúng tôi tất sẽ không phụ lòng thằng bé. Còn chuyện liên quan tới tin tức thì dù sao ngài cũng không có cách nào và tin tức tốt hơn, vậy thì cứ yên tâm giao thằng bé cho chúng tôi đi! Tôi cam đoan với ngài, nhất định chúng tôi sẽ tìm được thằng bé về.”

Hồng Liệt do dự một chút rồi gật đầu: “Được.”

Anh ta đứng dậy, cung kính cúi người thật sâu với bà cụ: “Thưa cụ, Vân Thiên của tôi xin nhờ cậy cụ.” “Yên tâm!”

Bà cụ Anh được dì Mẫn dìu đứng dậy tiễn anh ta.

Nhìn Hồng Liệt đi ra ngoài, lái xe rời đi, dì Mẫn mới dìu bà cụ quay vào, khẽ nói: “Nếu không phải thật sự hết cách rồi thì e là ngài Liệt cũng sẽ không nói ra chuyện của cậu Vân Thiên.” “Đúng vậy!” Bà cụ Anh thở dài, thoải mái nói: “Lòng người mà, làm gì có ai không ích kỷ? Nhưng mà tôi mơ hồ cảm thấy, những lời mà cậu ấy nói hôm nay chưa hẳn là đều nói thật hết, dường như cậu ấy đang giấu diếm chúng ta chuyện gì đó.”

Dì Mẫn nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng lại: “Bà chủ đã nói thể thì hình như đúng là hơi kỳ lạ thật, lúc đầu ngài Liệt nói rất thản nhiên, dù là nhắc tới cậu ba hay cô ba thì cũng thế, nhưng lúc bà chủ hỏi tới manh mối về việc tìm cậu Vân Thiên thì hình như cậu ấy đã hơi chần chừ.”

Bà cụ Anh nhíu mày, trầm ngâm một lát: “Cậu ấy đã không định nói thì chúng ta có hỏi cũng chẳng hỏi được. Trước tiên dì bảo Phương Nam tới đại sứ quán liên lạc chút đi, phải đảm bảo an toàn của Phi trước. Chuyện năm đó là nhà họ Hoắc chúng ta có lỗi với con bé, không thể để con bé vì thế mà vô duyên vô cớ gánh tội danh gián điệp trên lưng được” “Vâng” Dì Mẫn cung kính đáp: “Vậy còn cậu Vân Thiên thì sao ạ?” “Chờ một chút. Tôi cứ luôn cảm thấy việc chuyện này bị lộ ra khắp nơi rất kỳ lạ, hẳn không phải là do bọn cướp gây nên, mà giống như là người quen ác ý trả thù hơn.”

Mi tâm dì Mẫn run lên.

Nhưng thấy bà cụ không có ý định nói tiếp nên bà ấy cũng không hỏi thêm nữa.

Sau khi dìu bà cụ ngồi xuống, bà ấy bèn khom người lui ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.