Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 470



Chương 470

Nhìn thấy chiếc xe biến mất, Dich Tiểu Phi bước ra từ phía sau một bãi đá ngầm khác cách đó không xa.

Cô ấy nhặt sủng trên mặt đất lên, cẩn thận phủi bụi bám trên bề mặt, đưa lại cho Đinh Thanh Thanh: “Em ơi, em làm thế này là ý gì chứ?”

Đinh Thanh Thanh cầm súng nhìn cô ấy một cái rồi ngây người: “Ngốc quá, đương nhiên là tôi muốn kiểm tra xem tên họ

Hoắc này có thật sự chết hay chưa. Hừm, xem ra bệnh tình của anh ta hắn là sự thật.”

Trên mặt đất, hai người đàn ông đổ một vũng máu lớn, ngây ngô cầu xin: “Thưa cô, thưa cô, tất cả những gì mà cô nói chúng ta đều đã làm đầy đủ, xin hãy giúp chúng tôi!”

Nếu như không thể trở lại như ban đầu thì có tác dụng gì đâu chứ?

Đinh Thanh Thanh không nói chuyện, mà chỉ nháy mắt với Dịch Tiểu Phi.

Với ánh mắt có vẻ bình tĩnh và sát khí sát máu nổi tiếng, khiến Dịch Tiểu Phi không khỏi rùng mình, hai tay buông thông bên hông bí mật siết chặt.

Đến cổng biệt thự, Hoắc Kiến Phong khó khăn đỡ Tiêu Nhi xuống xe. Kenny Đinh nghe thấy tiếng súng trên bãi biển liên hiểu đã có chuyện gì xảy ra, anh ta đi ra khỏi đó cùng với dàn vệ sĩ của mình, sẵn sàng lao tới để xem xét tình hình.

Khi anh ta ra ngoài, nhìn thấy đám người Hoắc Kiến Phong, anh ta lập tức đến gần quan tâm chào hỏi: “Anh Hoắc, có chuyện gì xảy ra vậy? Anh và cô Tiêu đây không sao chứ?”

Hoắc Kiến Phong cụp mi mắt, đau khổ nhìn người phụ nữ trong tay mình, lạnh giọng nói: “Anh Đinh, xin anh hãy mời bác sĩ đến khám cho vợ tôi với.”

Nhìn biểu cảm của họ, không cần phải nói nhiều, Kenny Đỉnh cũng đoán được tám chín phần.

Anh ta nhanh chóng đồng ý, nháy mắt với một tên vệ sĩ ở phía sau.

Vệ sĩ khẽ gật đầu, lập tức xoay người về hướng khác. Kenny Đinh quay đầu lại nói với hai người vệ sĩ còn lại: “Lại đây, giúp anh Hoắc đỡ cô Tiêu lên lầu.”

Nhìn thấy đó là hai người đàn ông, Hoắc Kiến Phong liên nhíu mày khó chịu: “Không, tôi sẽ tự làm.” Mái tóc màu bạch kim của anh đã lạnh lẽo nhưng ánh måt của anh lại càng lạnh hơn.

Kenny Đinh thông minh làm sao, anh ta lập tức phản ứng lại, nhanh chóng ra hiệu với hai người giúp việc đang đứng ở cửa: “Lại đây đỡ cô Tiêu về phòng trên lầu.”

Tiêu Nhi được đưa lên giường, vừa mới đến nơi, bác sĩ cùng vệ sĩ đã vội vàng chạy tới.

Bác sĩ là một người đàn ông phương Đông khoảng 50 đến 60 tuổi, tóc bạc phơ nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn.

Ông ta chào hỏi Hoắc Kiến Phong trước khi bắt đầu kiểm tra cho Thieu Nhi.

Sau khi kiểm tra, ông ta nói trôi chảy bằng tiếng nước Z: “Cô ấy có một vết bầm trên đầu và máu đã khô lại nên chắc cần phải một khoảng thời gian nữa để hồi phục

Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong đột nhiên trở nên sắc bén.

Bác sĩ nhanh chóng giải thích: “Anh không cần lo lắng. Tuy rằng nhìn vết thương khá nghiêm trọng nhưng nó chỉ là một vết thương ngoài da, hơn nữa nó cũng không phải là nguyên nhân khiến cô ấy buồn ngủ. Nguyên nhân thực sự khiến cô ấy buồn ngủ là do uống thuốc. Tuy nhiên, lượng thuốc cũng không quá nặng, không có tác dụng phụ. Khi tỉnh lại, cô ấy sẽ ổn thôi.”

Nấm tay chặt chẽ của Hoắc Kiến Phong chậm rãi thả ra, thở phào một phen.

Nhìn bác sĩ xử lí vết thương sau đầu của Tiêu Nhi xong Hoắc Kiến Phong liền đích thân tiên ông ta xuống lầu.

Kenny Đinh đang ngồi uống trà trong phòng khác nên khi thấy họ đi xuống, anh ta cũng hỏi một vài câu thể hiện sự quan tâm trước khi yêu cầu vệ sĩ đưa bác sĩ về.

Quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hoắc Kiến Phong, Kenny Đinh cười nhẹ nhõm một hơi: “Anh Hoắc, đừng lo lång, cô ấy sẽ không sao đâu.”

“Lần này không có chuyện gì nhưng khó có thể đảm bảo lần sau sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Vẻ mặt Hoắc Kiến Phong trầm mặc, lạnh lùng ngồi xuống ghế sô pha: “Anh Đinh, anh nên biết rõ rằng rằng cô ấy là điểm mầu chốt cuối cùng của tôi. Tôi biết còn nhiều lí do nhưng vẫn dám đưa cô ấy đến đây vì tôi tin anh là người có nguyên tắc. Tôi chỉ mong được đồng hành cùng cô ấy nhiều nhất có thể trong cuộc sống hạn hẹp của mình. Và trong khoảng thời gian này, tôi mong rằng mỗi ngày chúng tôi trôi qua thật đơn giản và hạnh phúc, hơn là mỗi ngày phải lo lắng liệu mình có kéo cô ấy vào nguy hiểm.”

Hoắc Kiến Phong nói xong thì hít một hơi, sau đó kịch liệt thở hổn hển và ôm ngực.

Tay chống nạng khẽ run, sắc mặt tái nhợt như sắp ngất đi. Kenny Đinh vội vàng trấn tĩnh anh và nói: “Tôi hiểu rồi, anh Hoắc, đừng kích động. Tôi tin rằng chuyện xảy ra vào ngày hôm nay chỉ là một tai nạn.”

Anh ta cúi đầu một cách chân thành và trân trọng: “Đừng lo lång, tôi có thể cam đoan rằng từ nay về sau, tôi sẽ nghiêm túc kỉ luật Thanh Thanh và những người bên dưới cô ta và tôi sẽ không bao giờ để bất kì ai có thể bắt nạt được cô Tiêu nữa đâu”

Hoắc Kiến Phong lạnh lùng nâng mắt lên, nhìn anh ta chằm chăm mấy giây rồi mới bình tĩnh lại nói: “Anh Đinh, tôi đã nói rồi, tôi cũng ở đây vì tin tưởng anh. Mong anh sẽ giữ lời hứa, đừng để chúng tôi thất vọng.”

Áp lực đột ngột biến mất khi ánh nhìn của người đàn ông dịu đi và tâm trí của Kenny Định cũng hơi chẩn động.

Nhiều năm như vậy, anh ta chưa bao giờ cảm thấy áp lực quá mạnh như vậy đối với ai cả!

Đây là khí chất bẩm sinh của người đàn ông này hay là lòng quyết tâm của anh?

Kenny Đinh cụp måt xuống và định nói tiếp thi nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Peter Hoàng vang lên từ ngoài cửa: “Đại ca, tôi đã đưa bác sĩ La Sâm đến đây.”

La Sâm?

Nghe thấy cái tên này, Hoắc Kiến Phong lại nhíu hàng lông mày khó coi.

Anh quay đầu lại liền thấy Peter Hoàng đang đi vào với một ông già da trắng, tóc vàng.

Peter Hoàng đích thân khiêng hòm thuốc giúp ông ta.

Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, anh ta lập tức tươi cười giới thiệu: “Cậu Hoắc, đây là bác sĩ La Sâm, người có thẩm quyền chuyên nghiên cứu về việc đảo ngược quá trình lão hóa, vì đại ca tôi đặc biệt nhờ vả nên tôi mới dẫn người đến đây khám bệnh đó.”

“Thật sao?”

Hoắc Kiến Phong nhếch khóe miệng hờ hững, nhìn Kenny Đinh gật đầu: “Cám ơn lòng tốt của anh Định đây

Kenny Đinh cười nhạt lại nhấn mạnh: “Không sao cả, anh Hoắc đây đã giúp tôi vài chuyện, nên tôi đương nhiên muốn đảm bảo an toàn sức khỏe cho phu nhân anh chứ.”

Peter Hoàng đặt hộp thuốc lên bàn cà phê và làm động tác lấy lòng với bác sĩ La Sâm: “Vậy thì mau kiểm tra đi, đừng nói nữa!”

Đôi mắt xanh của ông ta trợn lên và lóe lên một sự gian xảo tinh tế. Hoắc Kiến Phong, tôi xem xem lần này cậu giả bộ như thế nào!

Hoắc Kiến Phong khẽ nhướng mày, bình tĩnh duỗi tay ra: “Đưoc.”

Bác sĩ La Sâm lấy đồ dùng thiết bị ra và bắt đầu kiểm tra các chức năng thể chất cho Hoắc Kiến Phong.

Vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc nhưng vẫn không ngừng cau mày.

Trong khi chờ dữ liệu kiểm tra, anh đã nghiên cứu kĩ báo cáo kiểm tra do Kenny Đinh cung cấp do Ngài Dịch. Bác sĩ La Sâm nhíu mày, thật lâu sau mới tổng hợp được dữ liệu, bất lực thở dài: “Tình trạng thể chất hiện tại của anh

Hoắc về cơ bản là giống với bảo cáo khám nghiệm trước đó

Kenny Đinh cau mày cười hiền với Hoắc Kiến Phong: “Anh Hoắc, anh đã làm việc chăm chỉ một ngày rồi, sau chuyện vừa rồi mới xảy ra chắc anh cũng rất meeth. Tôi sẽ nhờ họ phân loại bảo cáo kiểm tra và gửi lại sau. Anh trước tiên cứ về phòng trước cũng có thể lên nghỉ ngơi một lát?”

Hoắc Kiến Phong mệt mỏi bóp chặt lông mày, đối với Kenny Đinh nói: “Tôi cũng có ý định này, vậy thì làm phiền anh rồi.”

Anh đứng dậy, khẽ gật đầu cảm ơn La Sâm rồi quay lên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.