Chương 473
Kenny Đinh thở dài cười khổ nói: “Tôi có đồng ý hay không cũng không có tác dụng đâu! Tôi chỉ có một đứa con gái như vậy, từ nhỏ đã không nỡ đánh măng. Cô bé từ lâu đã được tôi chiều chuộng hư rồi, đến lúc tôi muốn quản thì đã quản không nổi. Tôi cũng đã khuyên cô bé nên kiềm chế bản thân nhưng cô bé thích làm trái ý tôi hơn nên tôi không dám nói nữa. Nhưng mà bọn họ đều là những người trẻ tuổi, chỉ cần nguyện ý là được, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều. Cô Tiêu, cô nói xem có đúng không?”
“Thật sự không dám sao? Rõ ràng là khinh thường hay thậm chí là không muốn! Hai bố con giống nhau như khuôn, cũng coi thường tính mạng của người khác như nhau!”
Tiêu Nhi trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt lại gật đầu thông cảm: “Ừm, đúng vậy, người ta thường nói con cái lớn rồi không nghe lời bố mẹ nữa. Tôi nhất thời ngạc nhiên, xin lỗi đã mạo phạm. Thật ra tôi không phải là người của nước Thanh Bạch, những thứ này cũng không có quan hệ với tôi.”
Cô dừng lại một chút rồi đột nhiên đổi đề tài cuộc trò chuyện: “Tuy nhiên, anh Đinh, tôi vẫn mong các anh có thể đưa cô Dịch trở về càng sớm càng tốt. Dù sao thì chúng tôi đã đến hứa với bố cô ấy sẽ đưa cô ấy quay trở về.”
“Có thể, tôi thì không vấn đề gì.” Kenny Đinh không chút suy nghĩ nói: “Chi cần cô ấy đồng ý, tôi có thể thu xếp bất cứ lúc nào. Nhưng hiện tại tình hình là Tiểu Phi không muốn trở về, cô ấy là người lớn, còn tôi không can thiệp được!”
Tiêu Nhi gật đầu: “Hiểu rồi, chỉ cần anh đồng ý là được. Tôi sẽ tìm ra cách, nhất định phải để cô ấy quay về. Cho dù cô ấy sau khi về rồi trở lại đây cũng được, cuối cùng chúng tôi cũng hoàn thành lời hứa với Ngài Dịch, chuyện sau này sẽ không phải chuyện của chúng tôi nữa.”
Hoắc Kiến Phong nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, nửa thật nửa đùa nhắc nhở: “Tiêu Nhi, em không sợ đây là kịch bản mà Ngài Dịch và anh Đinh cố ý sắp đặt cho chúng ta sao?”
Tiêu Nhi liếc xéo anh một cái, nghiêm túc nói: “Vậy thì sao? Cho dù là thật thì cũng là chuyện giữa anh Đinh và Ngài Dịch.
Em không quan tâm họ thương lượng thế nào, em chỉ hứa với
Ngài Dịch đem cô Dịch đổi về thì nhất định phải đối về.”
Hoắc Kiến Phong nhún vai nhìn Kenny Đính không biết làm sao.
Kenny Đinh cười lớn: “Cô Tiêu, cô rất có nguyên tắc!”
Tiêu Nhi nhận ra là mình cũng quy tắc chiếm hữu như tổng tài bá đạo, không khỏi cười mia mai: “Chắc đây là bệnh nghề nghiệp của sinh viên y khoa! Cho dù là kẻ thù, nên phẫu thuật thì cứ phải phẫu thuật.”
“Đây là một thói quen tốt!” Kenny Đinh cười hiền hậu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: “Vậy thi cô nên nghĩ cách thuyết phục cô nhóc kia trở về, nếu cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng.”
“Ừm, vậy tôi cảm ơn anh trước!”
Tiêu Nhi buông tảng đá trong lòng xuống, cười với Kenny Đính và Hoắc Kiến Phong, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.
Hoắc Kiến Phong nhìn cô, cưng chiều lan tràn.
Kenny Đinh ung dung thản nhiên nhìn biểu cảm của hai người trong mắt.
Những gì anh nói vừa rồi không phải chiếu lệ, mà là chân thành.
Rốt cuộc, nếu Tiêu Nhi không vui, Hoắc Kiến Phong chắc chắn sẽ không vui, tiến độ dự án lại bị chậm lại. Tiêu Nhi uống cạn bát cháo tôm hùm, định sau bữa ăn sẽ đi tìm Đinh Thanh Thanh thương lượng.
Với việc Kenny Đinh gật đầu, cô ấy không sợ Đinh Thanh Thanh sẽ không đồng ý.
Nhưng trước khi cô đặt bát đĩa xuống, Đinh Thanh Thanh đã cùng Dịch Tiểu Phi bước vào nhà ăn. “Yo, tất cả đều ở đây!”
Đình Thanh Thanh mặc chiếc áo đen bó sát ngực, chiếc yếm màu xanh quân đội, nằm dài trên ghế than: “Chị Đẹp, cả đêm không gặp, chị lại xinh đẹp hơn.”
Hôm nay Tiêu Nhi mặc một bộ trang phục đơn giản màu vàng, làn da trắng nõn và đôi má ửng hồng. Mái tóc xoăn đen buộc đuôi ngựa cao đơn giản, trông thật nhẹ nhàng thoải mái gọn gàng. Tiêu Nhi đặt bát đũa xuống, cười nhạt: “Cảm ơn! Hôm nay cô vẫn ngầu như vậy!”
Hai người không có thành ý khen ngợi lẫn nhau, Tiêu Nhi cắt thắng vào chủ đề: “Cô Dịch, vừa rồi tôi đã bàn bạc với anh Đinh, anh ấy sẽ sắp xếp người đưa cô về với bổ cô càng sớm càng tốt.”
Dịch Tiểu Phi đứng bên cạnh Đinh Thanh Thanh, kéo tay ghế ra, cau mày nói: “Cô Tiêu, ngày đó tôi đã nói rồi. Tôi tự nguyện ở lại đây, còn chưa chơi đủ, chờ chơi đủ rồi, Thanh Thanh sẽ đưa tôi bất cứ lúc nào.”
Cô ấy nhu nhược nhìn Đinh Thanh Thanh như cầu cứu. Đinh Thanh Thanh nhướng mày, đắc thắng nhìn Tiêu Nhi: “Đây, cô xem. Không phải chúng tôi không cho cô ấy trở về, mà là cô ấy không muốn trở về.”
Tiêu Nhi nghiêm nghị nói: “Cô Dịch, ở đây rất tốt, tôi cũng rất thích. Nhưng cô không nhớ bố của mình chút nào sao?”
Dịch Tiểu Phi phồng má tự tin nói: “Nhớ! Nhưng tôi cũng không phải là không về nữa, chơi đủ rồi thì sẽ về thôi!”
“Sau này cô cũng có thể lại tới đây, nhưng hiện tại, cô nhất định phải trở về.” Tiêu Nhi ánh mắt sắc bén.
Dịch Tiểu Phi mím môi rut rè sau lưng Đinh Thanh Thanh: “Tôi không!”
Tiêu Nhi “tạch” đứng lên, đi tới trước mặt Dịch Tiểu Phi vài bước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói lại lần nữa!”
Vẻ mặt Dịch Tiểu Phi rõ ràng có chút nao núng, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết nói: “Tôi không, tôi không, tôi sẽ không! Nói ngàn vạn lần cũng vậy thôi, tôi thích Thanh Thanh, tôi sẽ ở cùng cô ấy!”
Chát!
Một cái tát mạnh vào mặt khiến màng nhĩ của mọi người run lên.
Không khí trong nhà ăn bong lặng đi trong giây lát.