Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 48



Chương 48: Bãy của chú ba

Ôn Thục Nhi cảm nhận được sự khích lệ nên vẻ mặt cô cũng hòa hoãn lại đôi chút: “Hôm đó em đi vệ sinh, lúc xong xuôi mọi chuyện thì em chợt phát hiện cửa nhà vệ sinh bị người ta khóa lại từ bên ngoài. Lúc đó em rất sợ hãi nên lập tức la lớn lên, thế nhưng không có ai nghe được tiếng kêu cứu của em cả. Sau đó… sau đó có người nào đó ở phòng kế bên đổ rất nhiều bột phấn xuống phòng em.” Nói đến đây, cô sợ hãi chà các ngón tay vào nhau, giọng nói cũng tự nhiên trở nên nhỏ lại: “Em rất sợ hãi, lúc ấy em cảm thấy đầu óc choáng váng nên phải tựa vào tấm ván cửa mới đứng vững được. Em cứ gõ cửa mãi, cuối cùng cũng có người mở cửa ra giúp em. Em lảo đảo trở về phòng học, không lâu sau đó lại bắt đầu nôn mửa, em chỉ nhớ đến đây, còn những chuyện kế tiếp em không nhớ rõ.” Cô thả lỏng vẻ mặt, cơ thể co rúm lại ngồi xổm xuống, tựa vào cơ thể của Hoắc Kiến Phong. Dù là ai sau khi nghe câu chuyện này xong cũng có thể cảm giác được sự sợ hãi và bất lực của cô gái nhỏ khi đối mặt với nguy hiểm, nên lúc hồi tưởng lại khiến người ta nhịn không được mà phát run.

“Thật đáng thương.” Hoắc Tuấn Nghĩa tặc lưỡi rồi lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ đồng cảm.

Hai mắt Hoắc Kiến Phong sầm lại, anh đưa tay nhẹ nhàng nắm bờ vai run rẩy của Ôn Thục Nhi: “Mọi chuyện đã qua rồi, cả cảnh sát và nhà họ Hoắc đều sẽ không bỏ qua cho hung thủ làm tổn thương em.” Vừa dứt lời, hai mắt anh liếc sang Hoắc Vân Hạo, ánh mắt sắc bén như dao giải phẫu, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Hoắc Vân Hạo sợ đến mức run cả người, anh ta vô thức ôm chặt chân của bà cụ Anh: “Bà cố ơi, cứu cháu với. Không phải là cháu, không phải là cháu đâu mà.” “Đến bây giờ mà cháu còn không chịu nói sự thật nữa à!” Bà cụ Anh cảm thấy thất vọng vô cùng, tức giận rút chân về, hất tay của anh ta ra: “Trong gia quy của nhà họ Hoắc, điều quan trọng nhất là phải thành thật. Từ nhỏ bà đã dạy cháu rằng đàn ông con trai dám làm thì phải dám nhận. Giờ trước mặt các đồng chí cảnh sát, chứng cứ cũng bày ra rành rành ở đó, cháu còn muốn nói dối nữa à? Vân Hạo, bà rất thất vọng về cháu.” Hoäc Vân Hạo khóc không ra nước mắt, anh ta đặt mông ngồi xuống đất: “Không phải đâu bà ơi, lần này cháu thật sự không có nói dối mài” Nói xong, anh ta quay sang trừng mắt nhìn Ôn Thục Nhi, hai mắt trợn to đến mức tưởng chừng như muốn nứt ra: “Là cô ta, chính là thứ tiện nhân Ôn Thục Nhi này! Cô ta đã xấu xí rồi mà lòng dạ còn độc ác như vậy nữa, cô ta chính là hồ ly tinh chuyển thế, không những đầu độc chú ba mà còn lừa gạt mọi người nữa. Cô ta không có ngốc đâu, cô ta chỉ giả ngu mà thôi, những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của cô ta hết, mục đích của cô ta chính là hãm hại cháu, cô ta muốn cháu chết! Bà cố ơi, ông hai ơi, chú cả ơi, mọi người nhất định không được tin lời của cô ta, cô ta chính là thứ yêu nghiệt tội ác tày trời chuyên lừa gạt mọi người đó.” Anh ta vừa cầu xin vừa nhìn những người.

từng yêu thương mình nhất, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ thất vọng và bất đắc dĩ.

Hoắc Vân Hạo phẫn nộ đứng bật dậy, anh ta như điên loạn mà chỉ vào Ôn Thục Nhi: “Cô ta không có ngốc! Chắc chắn không có ngốc! Cô ta đã hãm hại Như Phương rất nhiều lần, lần trước ở trong hầm rắn, chính miệng cô ta đã thừa nhận như thế. Vì sao mọi người không tin cháu, vì sao…” Cô ngồi xổm trên mặt đất, vì sợ hãi nên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Ôn Thục Nhi cắn môi, vành mắt cũng phiếm hồng, cô cố nén nước mắt, nói: “Cậu có thể đừng mang khuyết điểm của tôi ra để công kích được không? Tôi với cậu không thù không oán, thậm chí tôi vốn không quen cậu, thế tại sao cậu lại năm lần bảy lượt muốn đẩy tôi vào chỗ chết vậy hả?” Cô nhắm hai mắt lại, giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt non nớt: “Cậu không cần phải hết lần này đến lần khác giêu cợt chỉ số thông minh của tôi. Tôi tự biết mình không được thông minh, thế nhưng chẳng lẽ người ngốc như tôi không đáng được sống ư?” Ôn Thục Nhi cúi gầm đầu xuống, cô đau khổ ôm chặt cơ thể mình, nức nở nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi… hu hu hu…” Một câu “đã cố găng hết sức” chứa đựng nỗi niềm chua xót muốn mà không được của cô gái nhỏ đã đánh động đến nội tâm của mọi người. Một người co rúm ngồi đó run rẩy, một người hung hăng đứng đấy dọa người, dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì hình tượng của Hoắc Vân Hạo đã khác xa với Ôn Thục Nhi rồi.

Từng tiếng nức nở đè nén vang khắp căn phòng, lọt vào lỗ tai của mỗi người nơi đây.

Hơi thở của Hoäc Kiến Phong trở nên dồn dập, anh nhíu chặt lông mày, sau khi ngơ ngác một lúc thì rút chiếc khăn tay trong túi âu phục ra, đưa đến trước mặt Ôn Thục Nhi: “Đừng khóc nữa, không đáng.” Giọng nói trầm ấm chứa đựng sự dịu dàng mà anh không ý thức được.

Hoắc Tuấn Tú khẽ nhíu mày, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

“Cảm ơn anh.” Ôn Thục Nhi hít mũi một cái, cô nhận lấy khăn tay rồi khổ sở che mặt lại.

Chiếc khăn xanh đậm mang theo mùi hương ôn hòa, sạch sẽ của anh, trong lòng Ôn Thục Nhi chợt rung động. Anh tốt như thế, xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc hơn.

Đầu ngón tay lạnh buốt xẹt qua lòng bàn tay của cô, Hoắc Kiến Phong cũng cảm nhận được sự rung động trong lòng. Thế nhưng cảm giác này lướt qua quá nhanh, anh chưa kịp bắt lấy thì nó đã biến đâu mất rồi.

Sau khi lau khô nước mắt thì Ôn Thục Nhi ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên nụ cười ngây ngô, chất phác: “Kiến Phong à, khăn tay của anh thơm thật đó.” Hoäc Kiến Phong chưa kịp trả lời thì cô đã đưa khăn tay lên mũi hít hà: “Mùi này thơm thật, có hương vị của bạc hà.” Nước mắt thấm ướt đôi mắt chứa chan sự vui vẻ, cô tựa như một đứa trẻ hồn nhiên và ngây thơ vậy.

Hoắc Vân Hạo nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Thục Nhi thì cảm thấy máu trong người sôi trào hết cả lên, sự phẫn nộ xông lên đỉnh đầu: “Đồ tiện nhân này lại bắt đầu diễn trò phải không? Giải Oscar còn chờ cô tới lấy đó! Bà cố ơi, mọi người đừng có tin cô ta, cô ta chỉ giả bộ mà thôi. Cô ta cố ý giả vờ đáng thương để lôi kéo sự đồng cảm của mọi người mà thôi, cô ta đang đùa giỡn với chúng ta đấy!” Không ai để ý đến tiếng gào thét của anh ta cả, mọi người nhìn Ôn Thục Nhi, họ cảm thấy đứa ngốc này thật đáng thương làm sao. Ngay cả Hoắc Tuấn Nghĩa ghét cô nhất cũng nhịn không được mà nói: “Đủ rồi đấy Vân Hạo!” “Đủ rồi là như thế nào, giờ người đang bị vu oan hãm hại là cháu đấy!” Hoắc Vân Hạo tức giận như một con sư tử lao nhanh đến trước mặt Ôn Thục Nhi: “Hôm nay cháu sẽ xé nát mặt nạ của cô ta ra, cháu sẽ cho mọi người thấy nội tâm dơ bẩn, độc ác được che giấu sau vẻ bề ngoài xấu xí này.

Anh ta định hành hung trước mặt mọi người sao? Ngô Đức Cường rùng mình, anh ta vội tiến lên ngăn trước mặt Ôn Thục Nhi và Hoắc Kiến Phong. Hai cảnh sát lúc nãy định bắt Hoắc Vân Hạo cũng nhanh chóng tiến đến ngăn cản, lấy còng tay ra.

“Tôi không có làm, tôi không có làm mài” Hoắc Vân Hạo gào thét, dùng sức đẩy cảnh sát và Ngô Đức Cường ra.

Ôn Thục Nhi nép sát vào người Hoắc Kiến Phong, sợ hãi nắm chặt ống quần của anh, lúc nhìn Hoắc Vân Hạo, ánh mắt cô lóe lên vẻ khinh miệt.

Hoäc Vân Hạo thấy rõ ràng, anh ta lập tức bùng nổ: “Ôn Thục Nhi, hôm nay tôi sống chết với cô!” Anh ta nhìn chăm chằm vào Ôn Thục Nhi, ánh mắt chứa đầy thù hận.

Cảnh sát thấy thể lập tức muốn còng tay Hoắc Vân Hạo lại, Hoắc Phương Nam nhíu mày, tiến lên vài bước kéo Hoắc Vân Hạo lại, trở tay tát anh ta một cái.

“Bốp!”” Một cái tát vang dội khiến cả căn phòng hỗn loạn chợt im bặt lại.

Mọi người trố mắt nhìn Hoắc Phương Nam và Hoắc Vân Hạo. Hoặc Vân Hạo không dám tin trừng mắt nhìn Hoắc Phương Nam: “Ông hai, ông… đánh cháu ư? Sao hôm nay ông lại vì người ngoài mà đánh cháu cơ chứ?” “Ông muốn đánh thì đánh, không vì ai cả.” Ngữ điệu của Hoắc Phương Nam rất nghiêm khắc, nhưng không thể giấu đi sự đau lòng trong ánh mắt.

Hoắc Vân Hạo ngơ ngác một chốc rồi òa khóc: “Cháu vốn cho rằng ngoại trừ bà cố ra thì ông là người hiểu rõ cháu nhất, nhưng ông lại thà tin người ngoài chứ không thèm tin cháu. Ông hai, ông mở mắt nhìn thật kỹ đi, cô ta chính là tai họa, là yêu tinh, cô ta đã làm rất nhiều chuyện, mục đích chính là muốn chia rẽ mọi người trong nhà này của chúng ta…” Sắc mặt Hoắc Phương Nam sầm lại.

Hình như đúng thật là vậy, mọi chuyện bắt đầu từ khi Ôn Thục Nhi bước chân vào nhà này, hơn nữa hơn hai mươi năm trời, ông chưa từng nhìn thấy Hoắc Vân Hạo khóc lóc thảm thương như thế. Thế nhưng có nhiều người ở đây như vậy, còn có cả cảnh sát…

Hoắc Phương Nam suy nghĩ một chốc rồi nhíu mày quát lớn: “Vân Hạo, mấy con rắn đó đã chết rồi, bà cố cháu cũng đã nói những thứ kia không cần phải tồn tại. Cháu muốn bày trò chọc ghẹo thím ba của cháu, kết quả lại không biết nặng nhẹ mà làm ra những chuyện như thế. Có phải cháu cảm thấy mất mặt nên mới tìm cớ, đúng không?” Ông ấy như có như không liếc nhìn cảnh sát: “Ông hai thường xuyên dạy cháu rằng làm người nhất định phải thành thật. Ông hai cho cháu một cơ hội nữa, cháu hãy thẳng thắn nói cho mọi người biết, có phải cháu nghịch ngợm hay không hả?” Hoäc Vân Hạo giật mình, bỗng nhiên hiểu được ý của ông ấy nên liên tục cúi đầu: “Ông hai, vẫn là ông hiểu rõ cháu nhất, chuyện gì cũng không gạt được ông. Hu hưu…

không phải cháu cố ý đâu, cháu chỉ muốn đùa với thím ba một chút thôi, cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này…” Giờ muốn biến vụ án thành trò hề sao? Con ngươi Ôn Thục Nhi đảo quanh một vòng, đang định mở miệng thì Hoắc Kiến Phong đột nhiên vỗ một cái “bốp” vào tay vịn xe lăn: “Bố, chứng cứ rành rành ra đó rồi mà bố còn định bao che cho cậu ta trước mặt cảnh sát sao?” Người đàn ông ấy nâng mắt lên, hai con ngươi sâu thẳm tựa như vòng xoáy đầy lạnh lão. Anh trầm giọng nói, không giận mà tự uy: “Giờ cậu ta là nghi phạm hạ độc mưu sát chứ không phải là chuyện say rượu đánh nhau trong quán bar đâu.” Hoäc Phương Nam bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn khiến vẻ mặt ông ấy cứng đờ.

Dù là danh gia vọng tộc hiển hách cũng nhất quyết không thể vi phạm quốc pháp. Hoắc Vân Hạo thấy hy vọng tan vỡ lập tức bùng nổ nói: “Chú ba, chú là động vật máu lạnh ư? Cháu là cháu ruột của chú, chẳng lẽ chú bị con yêu tỉnh này mê hoặc đến mức không nhận huyết thống và người thân luôn hay sao?” “Đủ rồi.” Bà cụ Anh vỗ bàn trà bên cạnh, âm thanh rất lớn khiến Hoắc Vân Hạo im lặng lại, những người khác cũng run rẩy theo.

“Nghịch tử, quỳ xuống!” Không gọi tên nhưng ai cũng biết người đó là ai.

Hai đầu gối Hoắc Vân Hạo mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, hai tay anh ta giơ lên nắm lỗ tai, lê trên chiếc thảm cổ xưa đến bên chân bà cụ Anh, nức nở nói: “Bà cố ơi…” Tiếng gọi đầy uất ức ấy đâm thẳng vào lòng bà cụ. Lúc trước, dù cho Hoắc Vân Hạo có làm sai chuyện gì đi chăng nữa thì anh ta đều sử dụng chiêu này. Bà cụ Anh nhắm chặt hai mắt lại, gạt bỏ sự mềm yếu trong lòng: “Vân Hạo, bà cố cho cháu một cơ hội cuối cùng, cháu nói thật đi, rốt cuộc có phải là cháu hạ độc hay không?” “Cố ơi, không phải cháu đâu mà! Cháu còn không biết đó là thuốc gì nữa đấy.” Sợ bà cụ không tin, Hoắc Vân Hạo quẹt lung tung nước mắt trên mặt, giơ ba ngón tay lên thề: “Bà cố ơi, cháu có thể thề, nếu người hạ độc là cháu thì cháu sẽ chết rất khó coi, cho sét đánh chết cháu luôn!” Hoặc Phương Nam thấy thế thì vội vàng nói: “Xùy, xùy, xùy, lời trẻ con không biết kiêng ky gì cả.” Dứt lời, ông ấy quay sang nhìn bà cụ, giải thích giúp Hoắc Vân Hạo: “Mẹ, mẹ cũng thấy rồi đó, Vân Hạo đã thề độc như thế rồi, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, chỉ bằng…” “Cậu nói không phải cậu làm, vậy sao ngày hôm đó cậu đến trường học làm gì? Còn những người mà cậu gặp mặt sao lại xuất hiện ở nhà vệ sinh nữ?” Hoắc Kiến Phong ngắt lời Hoắc Phương Nam, giọng anh run lên.

Lòng Hoắc Vân Hạo vô cùng hoảng hốt, anh ta quay đầu liếc nhìn anh một cách hung hăng: “Đúng, cháu đã đến gặp những người kia. Nhưng cháu chỉ bảo bọn họ cầm theo hơn chục con rắn độc đi vào dọa cô ta mà thôi, cháu không có hạ độc.” “Cậu Vân Hạo, nói cái gì cũng phải có chứng cứ. Cậu nói hơn chục con rắn độc, vậy chúng đâu rồi?” Ngô Đức Cường nói năng cung kính, nhưng ngữ điệu lại lạnh như băng.

“Sao tôi biết được?” Hoắc Vân Hạo nhớ lại thì tức giận: “Những con rắn kia không thấy đâu cả, nhất định là bị con nhỏ yêu nghiệt này bắt lại rồi. Nhiều rắn độc như thế cũng không cắn chết cô ta được, cô ta còn độc hơn cả chúng nữa. Mọi người cứ che chở cho cô ta đi, coi chừng ngày nào đó bị cô ta hạ độc chết luôn đấy.” “Cháu câm miệng lại cho bà.” Bà cụ Anh lạnh giọng quát lớn.

Dứt lời, bà cụ quay sang nhìn Ôn Thục Nhi, giọng nói cũng nhu hòa đi nhiều: “Thục Nhi à, cháu nói cho bà biết, có phải mọi chuyện xảy ra như vậy hay không?” Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Ôn Thục Nhi. Cô co người lại, sợ hãi lắc đầu: “Bà ơi, từ cái hôm mà bị trói đến hâm rắn thì đêm nào cháu cũng gặp ác mộng cả, cháu mơ thấy có rất nhiều rắn bu vào cắn chết cháu.

Nhưng ngày hôm đó ở trường học cháu lại không nhìn thấy rắn.” “Cô nói bậy! Đồ tiện nhân, cô nói dối hại tôi như thế nhất định sẽ bị sét đánh, chết không toàn thây.” Hoắc Vân Hạo nhịn không được đứng bật dậy định lao tới đánh Ôn Thục Nhi.

Hoắc Phương Nam thấy thế lập tức đè anh ta lại. Hoắc Kiến Phong cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Cậu chắc chắn là để hơn chục con rắn độc cắn chết cô ấy, chứ không phải trực tiếp hạ độc, có đúng không?” “Đương nhiên.” Hoắc Vân Hạo gân cổ lên, hung hăng cắn chặt răng.

Đôi mắt hoa đào ôn hòa của Hoắc Tuấn Tú sầm lại, anh ấy bất đắc dĩ nhắm mắt, đứa trẻ ngốc này trúng bẫy của chú ba mình mất rồi.

Hoäc Kiến Phong nhìn chằm chằm vào Hoặc Vân Hạo, đôi môi mím chặt cua anh bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười, tất cả mọi người ở đây cũng chợt hiểu ra.

Ngô Đức Cường vỗ ót một cách khoa trương: “Ồ, cậu Vân Hạo ơi, chính cậu tự nhận mình để rắn độc cắn chết thím ba của mình đấy nhé. Mấy đồng chí cảnh sát, mọi người cũng nghe rõ rồi đó. Giờ nhân chứng, vật chứng đều đủ cả rồi, ngay cả lời khai của nghỉ phạm cũng có luôn, có phải đã bắt người được rồi hay không?” Cảnh sát trưởng Phong nghe vậy thì liếc mắt một cái, tất cả cảnh sát đều vây Hoắc Vân Hạo lại.

“Không, không… tôi không có, tôi không có mà!” Hoắc Vân Hạo ngây ngốc mở to hai mắt.

Cái tên tàn phế chết tiệt này lại dám hãm hại anh ta. Thấy cảnh sát đang từng bước tới gần, Hoắc Vân Hạo vội vàng quỳ xuống ôm chặt chân của bà cụ: “Cố ơi, cứu cháu với! Mọi chuyện đều là âm mưu của chú ba và con nhỏ yêu tinh đó, bọn họ kẻ tung người hứng, mục đích là hãm hại cháu đấy bà ơi.” Bà cụ Anh ngồi im ỉm trên ghế sô pha, gương mặt tràn đầy lạnh lùng, bất động như núi.

“Ông hai, ông hai ơi, ông cứu cháu với…” Hoắc Vân Hạo còn chưa dứt lời đã bị hai cảnh sát đè lại, cưỡng chế còng tay.

Hoäc Phương Nam không đành lòng quay mặt sang chỗ khác, trong lòng vô cùng khó chịu. Sao đứa bé này lại trở nên như vậy cơ chứ? Tất cả kết thúc rồi.

Cảnh sát trưởng Phong khách sáo cáo từ, dẫn theo mấy người cảnh sát và Hoắc Vân Hạo rời khỏi đây. Hoắc Vân Hạo vừa giấy giụa vừa gào ghét, mãi đến khi bọn họ khuất dạng thì tiếng kêu mới ngưng lại.

Trong phòng khách, không khí yên tĩnh đến mức khiến người khác không thể thở nổi.

Một hồi sau, Hoắc Phương Nam bèn nhẹ giọng trấn an bà cụ: “Mẹ à, mẹ đưng tưc giạn nữa, chú ý sức khỏe của mình đấy. Vân Hạo chỉ nhất thời hồ đồ nên mới đi sai đường như thế, nó vẫn còn nhỏ, chúng ta vẫn còn cơ hội từ từ dạy bảo lại nó mà.” “Hừ, từ từ dạy bảo à?” Bà cụ Anh cười lạnh một tiếng: “Thôi, đã đến lúc phải quản cái thằng ham chơi không biết trời cao đất rộng kia rồi. Con không nỡ quản thì để người khác thay chúng ta quản nó.” Hoäc Phương Nam nhíu mày lại: “Mẹ, ý mẹ là mặc kệ chuyện thằng bé chịu phạt lần này ư?” Bà cụ Anh trầm giọng nói: “Phương Nam, Vân Hạo trở thành thế này là do con nuông chiêu nó mà ra, con là người có trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này đấy. Con nhớ kỹ cho mẹ, anh con chết không có liên quan gì đến con hết, con đừng vì áy náy mà cưng chiều Vân Hạo như thế, con làm vậy chỉ hại nó mà thôi.” “Con..” Hoắc Phương Nam mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Bà cụ Anh nhắm hai mắt lại tựa vào ghế sô pha, cũng không lên tiếng. Không khí dường như yên tĩnh lại.

Hoắc Phương Nam không cam lòng, lại quay sang đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Tuấn Tú. Hoắc Tuấn Tú do dự một chút, sau đó cất lời: “Kiến Phong à, em định xử lí Vân Hạo như thế nào?” Ánh mắt Hoắc Kiến Phong bình tĩnh, ngữ điệu lãnh đạm nói: “Anh cả, chuyện giao cậu ta cho cảnh sát cũng không phải đơn thuần là việc nhà của chúng ta. Cứ cho là việc nhà thì cũng không tới lân em quyết định.” Hoäc Tuấn Tú liếc sang Ôn Thục Nhị, giọng nói ôn hòa: “Kiến Phong, anh không có ý gì khác. Nhưng dù sao Vân Hạo cũng là cháu đích tôn của nhà họ Ôn, nếu thằng bé bị ngồi tù vì tội cố ý mưu sát thì chắc chắn sẽ bùng nổ dư luận. Lúc đó, cổ phiếu của Hoặc Kiến, danh dự của toàn bộ nhà họ Hoắc sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.” Anh ấy dừng lại một lát rồi nói: “Anh biết trong chuyện này Vân Hạo đã làm sai, nhưng bây giờ em dâu đã bình phục trở lại, cũng không để lại di chứng gì cả. Hay là em nghĩ lại một chút đi, dù sao nhà họ Hoắc và Hoắc Kiến đến được vị trí như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì mà.” Không đợi Hoắc Kiến Phong mở miệng, Lục Thiên Bảo đã đứng bật dậy, anh ấy lễ phép gật đầu với Hoắc Tuấn Tú rồi nói: “Có thể anh chưa hiểu rõ loại thuốc T150 này. Nó có thể độc chết hơn ngàn con rắn độc, khiến gen đột biến, đây tuyệt đối là loại thuốc cực độc. Cô ba vừa dạo quanh một vòng Quỷ Môn Quan trở về, tuy nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng không ai có thể cam đoan cơ thể cô ấy sẽ không để lại di chứng cả. Ngoài ra, trên toàn thế giới vẫn chưa nghiên cứu thành công thuốc giải của loại độc này.” Ánh mắt anh ấy đảo qua người Ôn Thục Nhi: “Giờ mọi người thấy cô ba vẫn vui vẻ nhưng nói không chừng đêm nay nhắm mắt ngủ, hôm sau sẽ không tỉnh dậy được đấy.” Hoắc Tuấn Tú sững sờ, Ôn Thục Nhi cũng sợ hãi bắt lấy tay vịn xe lăn của Hoäc Kiến Phong. Bà cụ Anh thì ôm ngực họ khan liên tục, dì Mẫn sợ tới mức vội vàng vuốt lưng cho bà cụ, mấy người giúp việc khác cũng mang thuốc và nước đến.

Ánh mắt Hoắc Kiến Phong âm trầm liếc nhìn Lục Thiên Bảo: “Lục Thiên Bảo, cậu đừng có nói bậy.” Lục Thiên Bảo hậm hực nhếch môi, cung kính cúi đầu với bà cụ: “Xin lỗi bà, cháu chỉ thẳng thắn nói thật mà thôi. Đội của cháu nghiên cứu thuốc độc đã nhiều năm rồi, lúc trước cũng gặp qua không ít loại độc, ngoài mặt nhìn có vẻ không sao nhưng sau một thời gian lại đột ngột phát bệnh. Đương nhiên, cũng có rất nhiều ca bệnh ngược lại.

Ví như, có một số người sức khỏe không tốt, sau khi trúng độc thì lại chuyển biến tốt đẹp; có người lớn lên xấu xí, vì trúng độc mà trở nên xinh đẹp; cũng có người từ ngốc biến thành thông minh… Thế nhưng, suy cho cùng thì có khả năng là bọn họ sẽ chết bất đắc kỳ tử vì độc tố còn sót lại trong thân thể” Ôn Thục Nhi hít sâu một hơi, co rúm cơ thể lại trốn sau ghế dựa xe lăn của Hoắc Kiến Phong. Bà cụ uống nước xong, sau khi xuôi khí thì nhẹ nhàng trách mách: “Nói bậy, Thục Nhi của chúng ta phước lớn mạng lớn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện khả năng như cháu nói đâu.” “Bà à, cũng không nhất định là vậy đâu ạ.

Trong chuyện này, cháu là…” “Cậu im miệng cho mình!” Lục Thiên Bảo vừa mở miệng đã bị Hoắc Kiến Phong lạnh giọng cắt ngang: “Cậu mang người của cậu cút mau, nhanhI” “Ơ, nếu… mình không cút thì sao?” Lục Thiên Bảo trừng mắt, đối chọi với ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong. Anh ấy nuốt nửa câu sau xuống, sửa lời nói: “Mình đi, mình lập tức đi, vắt giò lên cổ mà đi ngay đây.

“Hừ, có chim quên ná, có cá quên cơm, có mới nới cũ…” Lục Thiên Bảo cảm thấy uất ức, nói xong thì dẫn theo đội chuyên gia của mình nhanh chóng biến mất ở cửa lớn.

Trong phòng khách chỉ còn lại người nhà họ Hoắc. Lúc này, Hoắc Kiến Phong mới đảo mắt nhìn Hoắc Tuấn Tú, lạnh lùng nói: “Anh cả, có phải anh muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, xem như chưa có chuyện gì xảy ra phải không?” “Chuyện xảy ra rồi sao có thể xem như không có gì cơ chứ?” Gương mặt ôn hòa của Hoäc Tuấn Tú hiện lên vẻ áy náy và lo lắng: “Không phải anh đang nói giúp Vân Hạo, chuyện nó làm sai thì để nó chịu trừng phạt.

Nhưng với tư cách là người nhà họ Hoắc, điều đầu tiên mà anh tính đến chính là lợi ích của toàn bộ nhà họ Hoắc chúng ta. Em dâu đã chịu nhiều uất ức, nhưng hôm nay bà cũng đã đền bù rất nhiều tổn thất cho em ấy rồi. Nếu quả thật đúng như lời Lục Thiên Bảo nói, em dâu xuất hiện di chứng nào đó thì chúng ta lại trừng phạt Vân Hạo, có được không?” “Anh đề nghị, chúng ta nên tự mình giải quyết chuyện này. Chỉ cần không công khai thì sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc, còn các em muốn xử lý thằng bé như thế nào thì có thể thương lượng lại.” Hoặc Phương Nam cũng liên tục gật đầu phụ họa, vội vàng nói: “Ừ, Tuấn Tú nói rất có lý. Chuyện này vốn là mâu thuẫn nội bộ gia đình, thật sự không cần thiết để người ngoài biết. Mẹ, mẹ là gia chủ trong nhà, cũng là người đưa ra quyết sách cao nhất trong công ty, mẹ có chủ ý gì không ạ?” “Mẹ không phải người bị hại, sao có thể đưa ra chủ ý gì chứ?” Bà cụ Anh tức giận hỏi ngược lại.

Hoäc Phương Nam nghẹn lời, bất đắc dĩ im miệng lại. Bà cụ Anh lại nhìn sang Ôn Thục Nhị, từ ái nói: “Thục Nhi à, cháu là người bị hại lớn nhất trong chuyện này nên cháu có tư cách đưa ra chủ ý. Nếu cháu muốn giao toàn quyền quyết định chuyện của Vân Hạo cho cảnh sát thì cứ giao cho cảnh sát đi thôi, còn nếu cháu đồng ý giải quyết nội bộ thì ý cháu như thế nào cháu cứ nói ra. Dù quyết định của cháu là gì đi chăng nữa thì bà đều ủng hộ cháu.” “Cháu, cháu… Ôn Thục Nhi lúng túng, nhỏ giọng nói, sau một lúc cũng không nói trọn vẹn được một câu.

Hoắc Kiến Phong nghiêng đầu nhìn cô, ấm giọng cổ vũ: “Em muốn gì thì cứ nói ra đi, đừng sợ.” Ôn Thục Nhi gật đầu, vừa suy nghĩ rồi chân thành nói: “Thật ra bây giờ cháu đã không sao rồi, cuống họng cũng đã hồi phục.

Tuy Hoäc Vân Hạo lớn tuổi hơn cháu nhưng dù sao cậu ấy cũng là con cháu nhà họ Hoắc, có lẽ cậu ấy giống cháu, tính tình trẻ con, ra tay không biết nặng nhẹ, lại không dám thừa nhận sai lầm của mình, trừng phạt cậu ấy là chuyện nên làm. Thế nhưng toàn bộ chuyện này không có liên quan gì đến nhà họ Hoắc, cũng không có liên quan gì đến công ty cả. Nếu vì chuyện này mà liên lụy đến công ty và nhà họ Hoắc chúng ta thì cháu thật sự sẽ trở thành tai họa, thành yêu tinh trong miệng cậu ấy mất…” Giọng của cô càng nói càng thấp, trong mắt lại đần chứa đầy nước.

Dù là ai ở đây cũng đều nhìn ra được, Ôn Thục Nhi nhớ đến những lời của Hoắc Vân Hạo nên mới khổ sở như thế.

Bà cụ Anh nghe vậy thì trong lòng dấy lên cơn đau, bà cụ dịu dàng nói: “Đứa bé ngoan, không sao đâu cháu à, cháu không cần phải cân nhắc đến công ty, đến gia đình hay gì cả. Chuyện nhỏ này nhà họ Hoắc chúng ta chống đỡ được, cháu cứ dũng cảm nói cho bà biết, làm thế nào cháu mới hả giận?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.