Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 489



Chương 489

Nụ cười của Đinh Thanh Thanh đông cứng trên mặt, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhi hiện lên một tia lạnh lẽo: được. Tôi không thể để cho cha tôi biết chuyện này, ông ấy không biết chuyện tôi thích phụ

Tiêu Nhi lạnh lùng liếc nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc: “Bản thân cô ngu ngốc, cho nên cũng cho rằng cha cô ngốc luôn sao? Sao ông ấy có thể không biết mấy hành động nhỏ này của cô được?”

Đinh Thanh Thanh mặt lại nói: “Biết là một chuyện, lấy giấy trắng mực đen của cô tát thẳng vào mặt ông ấy lại là một chuyện

Tiêu Nhi cau mày, ra vẻ khổ sở nói: thì chuyện này khó rồi. Tôi nghĩ chúng ta vẫn duy trì yêu cầu ban đầu, tôi không chiếm tiện nghi của cô, cô cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của “Không được.” Đinh Thanh Thanh từ chối nói. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Nhi thì mọi việc mà cô ta làm sau đó đều là vì đạt được điều này.

Đã đến bước này rồi, cô ta sẽ không bao giờ nhân nhượng.

Đinh Thanh Thanh suy nghĩ một chút: đã như vậy thì chúng ta viết hiệp nghị chung chung hơn một chút, chỉ viết người thua phải nghe theo sự sắp xếp sai bảo của người thẳng, vậy có được không?”

Câu nghe theo sự sắp xếp sai báo nghe thoải mái hơn nhiều so với câu trở thành người phụ nữ của ai đó.

Tiêu Nhi đã đạt được mục đích, nhưng trên mặt lại giả vờ ra vẻ miễn cưỡng: “Được rồi, được rồi. Này, thật là phiền

Đinh Thanh Thanh nắm chắc thắng lợi trong tay, trong lòng mừng thầm, lập tức đi lấy giấy bút.

Sau bữa tối.

Hoắc Kiến Phong và Kenny Đinh đánh cờ với nhau tại đình nghỉ mát trong vườn hoa.

Trên bàn cờ đỏ sẫm theo phong cách cổ xưa, quân cờ của hai bên đen và trắng đều đang chiếm một nửa bàn cờ.

Kenny Đinh chơi quân đen, khí thế lão luyện hung hiểm, tấn công từng bước.

Hoắc Kiến Phong chơi cờ trắng, cử chỉ đầy bình tĩnh vững vàng, mỗi bước đi vừa đúng vừa có thể ngăn chặn công kích của quân đen mà lại không quá phô trương.

Ngay khi cả hai còn chưa phân thắng bại thì một giọng nói trong trẻo vang lên: “Bố ơi, làm giúp con một việc này.”

Hoắc Kiến Phong và Kenny Đinh cùng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Đinh Thanh Thanh đang chạy nhanh về phía bên này dưới ngọn đèn đường sáng trưng, Tiêu Nhi cũng chậm rãi đi theo phía sau cô ta.

Thấy cô ta nhanh nhẹn chạy đến, khóe miệng của Kenny Đinh cong lên vui mừng, nhưng ngoài miệng lại trách cứ: “Con đi chậm lại một chút. Vết sẹo của con còn chưa lành hẳn đâu, chưa gì mà đã quên đau rồi.” “Con không có mà. Con chỉ muốn rửa sạch sự nhục nhã này mà thôi.” Đinh Thanh Thanh ngoài miệng thì cậy mạnh nhưng bước chân cũng dần chậm lại: “Tụi con muốn tiếp tục thi đấu, vì vậy muốn nhờ cha đứng ra làm chứng cho tụi con.”

Cô ta vừa nói, vừa chuyển thỏa thuận trong tay đến trước mặt Kenny Đinh và Hoắc Kiến Phong: “Đây, đừng bảo con không cho hai người biết nha, mọi người cùng xem một chút đi.”

Kenny Đinh cau mày nhìn Hoắc Kiến Phong một chút, Hoắc Kiến Phong cũng ngẩn người mờ mịt.

Hai người nghi ngờ nhận lấy thỏa thuận, nhanh chóng đọc lướt qua, lập tức đồng thanh nói: “Không được.”

Tiêu Nhi chậm rãi bước vào đình nghỉ mát, giọng nói nhẹ nhàng: “Tại sao lại không được?” Hoắc Kiến Phong bỏ qua Đinh Thanh Thanh, nhìn thẳng vào cô, giọng nói mang theo sự nghiêm nghị: “Lẽ nào trong lòng em không biết mình đang ở trình độ nào sao? Nơi này chính là địa bàn của cô Đinh, cô Đinh lại thông minh như vậy, mọi phương diện đều rất xuất sắc. Em thi đấu với cô ấy cũng đã là đã thử thách giới hạn của bản thân rồi, giờ lại còn tăng thêm yêu cầu nặng như vậy, quả thực là đang tự chuốc lấy nhục nhã, đang tặng điểm cho cô Đinh. Em là người phụ nữ của anh, anh không muốn nhìn em thất bại thảm hại, sau đó lại bị điều kiện hạn chế.”

Tiêu Nhi cau mày không vui: “Anh đang nuôi chí khí quân địch, tự diệt uy phong của quân ta sao, lẽ nào anh không thể có chút tin tưởng với em sao? Hơn nữa phụ nữ chúng em thi đấu cũng chỉ là vui đùa, đánh cuộc như thế này cũng chẳng là gì cá.” “Tóm lại, anh không đồng ý.” Hoắc Kiến Phong kiên quyết nói.

Ánh mắt của anh đảo quét qua Đinh Thanh Thanh, lên tiếng khen ngợi cô ta: “Cho dù bây giờ thân thể của cô Đinh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng trình độ này của cô ấy vẫn hơn em mấy con phố lận đấy.”

Trên mặt Đinh Thanh Thanh vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vui vẻ nhảy cẫng lên rồi.

Trên đời này, không ai hiểu rõ Tiêu Nhi hơn Hoắc Kiến Phong.

Anh ta ở trước mặt người ngoài làm Tiêu Nhi mất hết mặt mũi như thế này, rõ ràng chính bản thân anh ta cũng cảm thấy Tiêu Nhi không đủ giỏi, khi thi đấu nhất định sẽ thua, sau đó mục tiêu của cô ta sẽ đạt được.

Tiêu Nhi ngẩng cao đầu lớn tiếng nói với Hoắc Kiến Phong: Đây là chuyện của hai người phụ nữ chúng em, nếu anh không muốn ký giấy làm chứng thì tụi em sẽ nhờ một mình anh Đinh đứng ra làm chứng.”

Kenny Đinh nhìn lại bản thỏa thuận vài lần, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng anh ta nhất thời không thể nói ra được.

Anh ta lắc đầu nói tiếng xin lỗi với Tiêu Nhi: “Cô Nhi à, tôi e rằng tôi cũng không thể đồng ý với thỏa thuận này.” “Tại sao chứ?” Đinh Thanh Thanh khó chịu nói. “Bởi vì thân thể của con vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.”

Kenny Đinh nghiêm nghị trừng cô ta: “Bất kể thi đấu cái gì, mặc kệ là thẳng hay thua, đều sẽ khơi dậy khát vọng chiến thắng của con, từ đó khiến tâm trạng của con bị dao động, ảnh hưởng đến quá trình hồi phục sức khỏe của con.” “Ai nha, sẽ không đâu.”

Đinh Thanh Thanh làm nũng nói: “Ba cứ yên tâm đi. Con nhất định sẽ kiềm chế cảm xúc của mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ để sức khỏe bị ảnh hưởng. Mà hạng mục thi đấu cũng là do con quyết định, con sẽ chọn những thứ bản thân am hiểu, tuyệt đối sẽ chiến thắng, sẽ không khiến bản thân có cơ hội mất kiểm soát đâu.”

Cuối cùng chuyện này nhờ sự hùa theo của Tiêu Nhi cũng có kết quả rõ ràng. Vì vậy, Đinh Thanh Thanh không thèm trốn tránh, trực tiếp nói ra ngay mặt.

Hoắc Kiến Phong hơi tức giận nhìn Tiêu Nhi, giống như đang âm thầm trách móc: Em nghe đi, em cứ kiêu ngạo đi, bây giờ cứ chờ nhận thua đi.

Tiêu Nhi hờ hững quay đầu lại, làm bộ như không nhìn thấy, ngược lại còn chủ động nói với Kenny Đinh: “Anh Kenny à, anh cứ yên tâm. Trong lúc thi đấu, tôi sẽ cố gắng hết sức nhường nhịn, sẽ không để cô Đinh đây thua quá xấu mặt. Dù sao thì tôi cũng là một bác sĩ, còn phải chịu trách nhiệm chăm sóc sức khỏe của cô ấy, vì vậy tôi sẽ không tự tìm kiếm rắc rối cho chính mình đâu.”

Đinh Thanh Thanh hất cằm lên, vẻ mặt không phục nói: “Này này, cô đừng có mà nói năng hùng hồn như vậy, chúng ta ai thắng ai vẫn còn chưa biết được đâu đẩy.” “Cô đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ nhường cô mà.” Vẻ mặt Tiêu Nhi thản nhiên, hoàn toàn là dáng vẻ không để cái gì vào mắt.

Đinh Thanh Thanh nắm chặt hai tay, khóe miệng khẽ co giật: “Nói bậy, để tôi nhường cô thì còn nghe được.”

Tiêu Nhi liếc mắt khinh thường.

Mu bàn tay Đinh Thanh Thanh lập tức nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bố à, bố mau ký tên đi. Con nhất định phải dạy cho người phụ nữ không biết trời cao đất dày này một bài Tiêu Nhi cười yếu ớt: “Anh Kenny à, anh cứ ký tên đi. Tôi nhất định sẽ để cho con gái của anh nhớ chuyện này thật lâu.”

Kenny Đinh nhìn tư thế chuẩn bị chiến đấu tại chỗ của hai người này thì chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Anh ta nhìn về phía Hoắc Kiến Phong cầu cứu, mặt mũi Hoắc Kiến Phong tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, buông tay thỏa hiệp: “Thôi được rồi, nghe theo bọn họ “Xem ra chỉ có thể làm như vậy.”

Kenny Đinh thở dài, ký tên vào tờ giấy, sau đó đưa giấy qua cho Hoắc Kiến Phong.

Trong lúc Hoắc Kiến Phong đặt bút ký tên, anh vẫn không quên lấy lòng Đinh Thanh Thanh nói: “Cô Đinh à, xin cô hãy nương tay.”

Đinh Thanh Thanh thấy anh đã viết xong nét cuối, nhanh chóng rút hiệp nghị đi, lời nói đầy ẩn ý: cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng chăm sóc vợ anh thay anh.”

Hoắc Kiến Phong giả vờ như không nghe thấy lời nói của cô ta, mặt không chút thay đổi gật đầu: “Được rồi, hai người cứ tự chăm sóc lẫn nhau đi.”

Mí mắt hơi rũ xuống, trong đôi mắt sâu u ám của Hoắc Kiến Phong hiện lên một tia ranh mãnh không dễ nhận ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.