Chương 496
Sơn trang Hoắc thị.
Chiếc xe hơi sang trọng chậm rãi đi dọc đại lộ xanh mát.
Trong xe, Vân Thiên rồi ghế sau.
Cậu đeo tai nghe bluetooth, mở chiếc đồng hồ đặc biệt trên cổ tay lên, gõ hai cái vào màn hình cảm ứng màu xanh lam, giọng nói phấn khích của Tiêu Nhi lập tức phát ra từ tai nghe: “Con trai, con trai, con đợi một chút, con quay đầu lại nhìn mami đi.”
Cơ thể Vân Thiên rõ ràng là run lên một cái, đôi mắt sâu thẳm của cậu nhanh chóng đỏ lên.
Mami có thể nhìn thấy cậu, ngay phía sau cậu, quay đầu là có thể nhìn thấy.
Cậu nhắm mắt lại, trong đầu lập tức tái hiện lại từng cái cây, bông hoa, cọng cỏ… ở cửa nhà chính.
Hoắc Tuấn Nghĩa cảm thấy cậu khẽ run rẩy và dáng vẻ kỳ lạ của cậu, vội vàng quan tâm hỏi: “Cục cưng, sao vậy?”
Vân Thiên mở mắt ra, ánh mắt đã trở lên tỉnh táo. Cậu thở một hơi, nhàn nhạt nói: “Báo cáo gần đây của công ty quá tệ, đến nỗi tôi không muốn nhìn nữa.”
Vừa nói đến chuyện công ty, Hoắc Tuấn Nghĩa theo bản năng mà cảm thấy hổ thẹn.
Anh ta rụt cổ lại, quay đầu sang một bên, giả vờ như mình không hề có ở đây.
Vân Thiên không có thời gian quan tâm đến anh ta, nên cậu cúi thấp đầu tập trung vào đồng hồ. Phân tích âm thanh và truy tìm địa chỉ trên giao diện màu đen, vô số ký tự huỳnh quang đã nhấp nháy và nhảy lên.
Đôi mắt của Vân Thiên giống như kính lúp vậy, cậu nhanh chóng nằm lấy những từ khóa quan trọng trong đó, tạm dừng lựa chọn, lại tạm dừng lại lựa chọn…
Một lúc lâu, một kết hợp hoàn chỉnh của chữ và số hiện lên trên mặt đồng hồ, trông giống như một địa chỉ IP thông thường.
Vân Thiên cẩn thận kiểm tra lại một lần, sau đó nhập địa chỉ vào một hệ thống nhận dạng tự tạo để đối chiếu.
Ngay sau đó, trên màn hình đồng hồ của cậu mở ra một giao diện bản đồ thế giới, mà điểm sáng của địa chỉ IP này lại rơi xuống một đại dương rộng lớn.
Không có tọa độ, không có dấu hiệu của vĩ độ và kinh độ, giống như chưa từng có ai đặt chân lên nơi đó vậy.
Đôi mày xinh đẹp của Vân Thiên nhíu lại, bọn họ không thể đang ở trong biển được, vậy thì chỉ có hai khả năng, hoặc là một hòn đảo nhỏ bị nhiễu tín hiệu; hoặc là có ai đó đã xây dựng một căn cứ dưới biển ở đó.
Vân Thiên phóng to và thu nhỏ bản đồ lại, xác định nước Hạ Di cách vị trí đó gần nhất. Cậu nắm chặt tay lại, chậm rãi thở ra.
Bọn họ ở đẩy, bọn họ chính là ở đấy.
Đôi mắt sâu thẳm của Vân Thiên lóe lên tia sáng, cậu giơ chân đá vào Hoắc Tuấn Nghĩa đang giả vờ làm chim cút bên cảnh cửa xe: “Có muốn chơi một trò chơi thú vị với tôi không?”
“Hả?”
Nói đến chơi, Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức có tinh thần: “Đồng ý, đương nhiên đồng ý rồi. Ôm chặt đùi của cục cưng, lên núi đao xuống biển lửa bác cũng đồng ý.”
Vân Thiên nhìn dáng vẻ không tim không phổi, vui buồn gì cũng hiện hết lên mặt của anh ta thì bất lực lắc đầu.
Cậu nằm lấy cánh tay của Hoắc Tuấn Nghĩa, kéo anh ta thấp xuống, mới tien lại gần tai anh ta nhỏ giọng nói: “Bác khiêm tốn một chút cho tôi. Âm thầm đi tìm hai người, phải thông minh khéo léo, đương nhiên quan trọng nhất là phải trung thành nghe lời, ngoài ra cho dù là thân hình hay là vẻ ngoài cũng đều phải giống chúng ta, ít nhất cũng phải giống đến bảy tám phần” Khóe miệng Hoắc Tuấn Nghĩa khẽ co giật, anh ta nói nhỏ bên tai Vân Thiên: “Cục cưng à, người đẹp trai phóng khoáng như hai chúng ta, tuyệt đối rất khó tìm đấy, sợ là không tìm được?”
Thật là muốn mượn cớ mà còn không quên dát vàng lên mặt. Vân Thiên cạn lời, lạnh lùng nói: “Tìm được thì bác tìm đi, không tìm được thì bác đừng có nghĩ cùng chơi với tôi.”
Hoắc Tuấn Nghĩa nghe thấy vậy lập tức vội vàng. “Tìm được, tìm được, bác đảm bảo sẽ ổn thỏa.”
Trang điểm, thuật dịch dung, còn không được thì có cả phẫu thuật thẩm mỹ nữa.
Tóm lại, ai muốn tách anh ta ra khỏi cục cưng, vậy thì tuyệt đối là không thể nào. Vân Thiên nhướng mày, biết anh ta nhất định sẽ thế này mà.
Hoắc Tuấn Nghĩa thấy biểu tình của cậu dịu đi, mới dám tiến lại gần lấy lòng: “Cục cưng, chúng ta là đang muốn làm cái gì vậy?”
Vân Thiên thờ ơ liếc nhìn anh ta: “Bác tìm được người trước đã, rồi tôi sẽ nói tiếp cho bác. Tóm lại, đây là một trò chơi rất thú vị.”
Dù sao với IQ của mình cũng không đủ dùng, cho nên mình chỉ có thể đi theo ông chủ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tuấn Nghĩa vội vàng thuận theo gật đầu: “Được thôi, không vấn đề gì.” Sáng sớm ngày hôm sau.
Hòn đảo thần bí.
Mới sáng sớm Đinh Thanh Thanh đã tập trung tất cả mọi người ra sân vận động.
Khi Tiêu Nhi đến, cô đã thấy rất nhiều thiết bị khác nhau chất đống trên bãi cỏ, gần như toàn bộ những người đàn ông khỏe mạnh trong tòa nhà xanh lam kia đều bước ra ngoài, ngoài ra còn có một số gương mặt có quen có lạ, là nhân viên an ninh chịu trách nghiệm duy trì trật tự và bảo vệ trên đảo.
Đinh Thanh Thanh mặc một bộ quân phục rằn ri gọn gàng, đang nghiêng người thử súng.
Nhìn thấy Tiêu Nhi xuống xe, cô ta lập tức tiến lên chào hỏi: “Chị đẹp, tối qua có ngủ ngon không?” Trên mặt cô ta lại khôi phục lại nụ cười giễu cợt, quét sạch cơn tức giận vì thua trận ngày hôm qua.
Tiêu Nhi nhìn xung quanh, khóe môi giễu cợt: “Ngon, tất nhiên ngon rồi. Vừa nghĩ tới sắp kết thúc thi đấu thì tâm trạng lại vô cùng vui vẻ.”
Nụ cười trên mặt Đinh Thanh Thanh cứng đờ, nhưng trong chốc lát, cô ta lại trở lại bình thường.
Cô ta đẹp trai hất mái tóc ngắn của mình, cười nói: “Vậy thì tốt, tôi thật sự sợ chị hưng phấn đến không ngủ được, ảnh hưởng đến trận đấu ngày hôm nay thôi.”
Tiêu Nhi nhướng mày: “Ai da, còn biết tự ti nữa, có tiến bộ đấy.” Đinh Thanh Thanh nắm chặt súng trong tay, rồi lại buông ra: “Tôi giới thiệu với chị một chút về các hạng mục và quy tắc thi đấu hôm nay. Hôm nay chúng ta thì về đoàn đội, chị có thể tùy ý chọn mười người trong số những người ở đây, với chị tạo thành một đội mười một người”
Tiêu Nhi nhìn vào sân bóng, cố ý cười đùa: “Làm gì vậy? Tôi không biết đá bóng đâu.” Người phụ nữ này, cả ngày chỉ biết giả vờ điên khùng thôi.
Đinh Thanh Thanh kìm nén lửa giận trong lòng, lắc lắc khẩu súng trong tay: “Yên tâm, tôi cũng không thích trò đó. Hạng mục thi đấu hôm nay của chúng ta chính là đoàn đội dã chiến.”
Tiêu Nhi khoa trương hít một hơi lạnh, cười tươi nói: “Thi đấu đầu tiên của chúng ta là bắn súng sao, tôi có trình độ thể nào, cô biết mà. Cô trang bị hết thế này, còn muốn cái mạng già của tôi sao?”
Đinh Thanh Thanh thấy cô sợ, trong lòng âm thầm vui sướng: “Yên tâm, những khẩu súng này đều là giả thôi, toàn bộ đều là súng laze dùng cho dã chiến, tùy ý ngåm chuẩn bắn ra là được, chỉ cần bắn trúng người là tính.”
Cô ta chỉ vào thiết bị mũ bảo hiểm trên đất, tiếp tục nói: “Trên mũ của mỗi người đều có ba mạng, quần áo và mù đều có cảm biến. Dù bị bắn trúng chỗ nào, cứ trúng một lần là mất một mạng, hết ba mạng là chết, sẽ xác định được đội chiến thắng. Nếu như bên nào có sáu người chết trước, vậy thì bên đó sẽ thua, phía bên kia đương nhiên sẽ giành chiến thắng.”
“Thật sao?” Tiêu Nhi nhíu mày nghi ngờ. “Thật.” Đinh Thanh Thanh gật đầu, đưa súng trong tay cho cô. Tiêu Nhi nhận lấy, thử một chút, quả nhiên là giả.
Nhưng lông mày của cô vẫn chưa giãn ra, ngược lại càng tò mò nhìn Đinh Thanh Thanh: “Trận đấu này có phải quá đơn giản rồi không? Hơn nữa, cô không cảm thấy rất trẻ con sao?” Đinh Thanh Thanh đắc ý hất cắm lên: “Sao có thể chứ? Đây chính là bài kiểm tra toàn diện về thể lực, kỹ năng bắn súng và khả năng phối hợp với đồng đội. Sau khi chọn được người, chúng ta sẽ chia thành hai đội xanh đỏ, mỗi bên tự thay quần áo và bàn bạc tác chiến. Khi trò chơi chính thức bắt đầu, chúng ra sẽ tác chiến trên toàn bộ hòn đảo này.”
Mọi người có thể ẩn nấp bất kỳ chỗ nào trên hòn đảo này. Nhưng chỉ cần gặp nhau, vậy chắc chắn sẽ là một cuộc đối đầu, quả quyết đánh giết. Chắc chị cũng biết đảo này to thế nào rồi, người một người nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, vấn đề cần xem xét có thể so sánh với bội số hình học đơn độc.” Xem ra, lần này cô ta đã lên một kế hoạch toàn diện, cho dù nói thế nào cũng vô ích.
Tiêu Nhi dứt khoát thẳng thắn nói: “Cô nói như vậy, dường như tôi cũng thấy có chút thú vị. Vậy được thôi, trận này thi cái này đi.”
“Sảng khoái.”
Đinh Thanh Thanh nhếch môi cười to, đáy mắt xẹt qua một tia nham hiểm: “Chị là khách, chị chọn người trước đi.”