Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 507



Chương 507

Trong phòng ngủ.

Hồng Liệt trân trọng đặt hộp thuốc lên bàn, anh dùng đầu ngón tay vuốt ve hoa văn tinh tế trên đó, ánh mắt tràn

Những thiết kế này đều là do Tiêu Nhi đích thân hưởng dẫn vào thời điểm đó, sau khi chúng gần như hoàn thiện cô mới đồng ý sản xuất hàng loạt.

Cô không chỉ là một người nghiêm khắc theo đuổi y học mà trong những vấn đề nhỏ nhặt khác cũng khắt khe như vậy.

“Tiêu Nhi.”

Hồng Liệt khẽ thì cái tên này, cố gắng chế cảm xúc mãnh liệt đang muốn trào ra của anh ta.

Trong những ngày qua, anh ta liều mạng huấn

luyện binh lính, dùng công việc quốc gia để lấp đầy toàn bộ thời gian của mình.Anh ta nghĩ rằng anh ta có thể quên được cô, nhưng thực tế lại nói cho anh ta biết rằng anh ta hoàn toàn không thể làm được.

Hồng Liệt quay đầu lại, nhìn về phía chiếc tủ quần áo đã bị khóa chặt trong góc phòng ngủ.

Anh ta hít một hơi thật sâu, giống như đã hạ quyết tâm vô cùng lớn, anh ta bước từng bước đi qua, mờ cửa tủ ra.

Bên trong chiếc tù cao được đặt ngay ngắn rất nhiều sách, tranh và rất nhiều ảnh chụp.

Hồng Liệt đưa tay ra vuốt ve từng quyền sách y học, địa lý và nhân văn.

Đã từng có rất nhiều đêm, Tiêu Nhi đã ở trong phòng ngủ này, đọc chúng và nghiên cứu chúng.

Hồi ức dẫn tràn về, trên những trang sách mòng manh này dường như vẫn còn phảng phất hơi thở của cô, như thể cô chưa từng rời khỏi nơi này.

Hồng Liệt nhắm mắt lại, cổ nén sự chua xót trong long

Đầu ngón tay anh ta vô thức chạm xuống khung ảnh lạnh lẽo,

Cảm xúc vừa lạ lẫm vừa quen thuộc khiến anh ta mờ mắt ra.Đó là một bàn phác thảo đơn giản mà anh ta đã tự tay vẽ cho Tiếu Nhi,

Trong vườn hoa của cung điện, Tiêu Nhi dang trống các dược liệu truyền thống của nước Z vào bốn hoa.

Cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, vài sợi tóc lòa xòa trước trán càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Hai má trắng nõn của cô ấy dần trở nên ứng hồng do làm việc, những giọt mồ hôi nhỏ trên trán và mũi khiến cô trông vô cùng sinh động hoạt bát.

Anh ta mang đồ ăn đến cho cô, vừa lúc nhin thấy cành này nên đã tiện tay dùng cơm vẽ lên giấy.

Anh ta vẫn nhớ lần đầu tiên Tiêu Nhi nhìn thấy bức tranh này.

Đôi mắt đen long lanh của cô trở nên rạng rỡ, cô nói: “Liệt, anh vẽ đẹp thật đấy, anh quả là một thiên tài.”

Đôi mắt của Hồng Liệt vô thức trở nên ấm áp và mềm mại hơn.

Anh ta đặt bức tranh sang một bên, bên dưới lộ ra một bức ảnh chụp tươi sáng rực rỡ.

Trong ảnh, Tiêu Nhi mặc một bộ váy đuôi cá màu xanh da trời rạng rỡ, xinh đẹp động lòng người.Còn anh ta đứng sánh vai cùng cô trong bộ trang phục truyền thống màu xanh ngọc của hoàng tộc nước Thanh Bạch.

Trên tay anh ta đang ôm cậu bé Vân Thiên hai tuổi trắng trẻo mềm mại như một chiếc bánh bao gạo nếp.

Vân Thiên mở to đôi mắt sáng và sâu tò mò nhin vào máy ảnh, khóe miệng nở một nụ cười kiêu ngạo.

Đầu ngón tay của Hồng Liệt không kìm được khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, đôi lông mày nhỏ và những đường nét trên khuôn mặt của Vân Thiên, anh khẽ thì thầm: “Con trai, chẳng lẽ sau này chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa sao? Mặc dù chú không phài là bố ruột của con, nhưng bố đã chứng kiến cháu lớn lên từng ngày trong bụng mẹ, nhìn thấy con cất tiếng khóc chào đời. Bố đã chứng kiến lần đầu tiên con khóc, lần đầu tiên con cười, nhìn thấy lần đầu tiên con vấp ngã, cũng nhìn thấy lần đầu tiên con dũng cảm đứng lên. Con có biết không? Bố chính là người đầu tiên trên thế giới này ôm lấy con, còn sớm hơn cả mẹ con nữa đây.”

Trước mắt Hồng Liệt như hiện ra dáng vè một đứa trẻ trấn truồng và nhăn nheo còn đỏ hỏn, khóe miệng anh khẽ nở một nụ cười dịu dàng: “Bố sẽ không bao giờ có thể quên được những chuyện này. Bố thực sự hối hận rồi, đáng lẽ lúc trước bố không nên đồng ý đểmẹ con quay trở lại nước Z. Nếu chúng ta không quay lại, có lẽ mọi thứ sẽ không trở thành như bây giờ.”

Anh buồn bã thở dài, khẽ cong môi như đang giễu cợt: “Nhưng bây giờ có nói những lời này thì cũng đã vỏ dụng rồi. Dù cho lúc đầu minh không đồng ý để cô ấy quay về thì cô ấy cũng nhất định sẽ quay về không đúng sao? Dù sao thì nơi đó cũng có người mà cô ấy không thể nào quên được.”

“Vi vậy, chúng ta không nên quay đầu nhìn lại quá khử, chúng ta phải tiếp tục nhìn về phía trước. Không nhớ thương quá khứ, không sợ hãi tương lai.”

Giọng nói trẻ con lanh lợi và lưu loát vang lên phía sau lưng anh, bàn tay cẩm tầm ảnh của Hồng Liệt khẽ run lên một cái.

Anh ta đột ngột quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé mà mình vẫn luôn nhớ thương đang đứng sau lưng.

Áo sơ mi trắng theo kiểu dáng âu phục nhỏ nhắn tôn lên thân hình cao ráo, gương mặt trắng nõn mềm mại, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao thẳng và đội môi màu đỏ mềm mại khẽ mím lại.

“Con trai?”

Đôi mắt của Hồng Liệt khẽ sảng lên trong giây lát, rồi lại dẫn trở nên ảm đạm,Anh cong môi cười khổ: “Không, không, không thể nào đầu, nhất định là do minh xem ảnh nhiều quá nên sinh ra ào giác thôi.”

Anh ta đặt tấm ảnh xuống, quay người lại nhìn bóng dáng phía sau một cách nghiêm túc, khuôn mặt màu lủa mì như bừng sáng: “Không sao, ảo giác cũng được, nằm mơ cũng tốt, chỉ cần có thể nhìn thấy con thì bố đã cảm thấy thỏa mãn rổi.”

Anh ta chậm rãi đi về phía Vân Thiên, ngập ngừng một lát rối mở rộng vòng tay chờ đợi: “Con trai à, con có thể để bù lại ôm con một cái ở trong giấc mơ không?”

Anh ta hỏi một cách cẩn thận từng li từng tí, sợ rằng sẽ làm cậu nhóc bé nhỏ này khó chịu, sau đó trực tiếp biến mất khỏi giấc mơ của mình.

Nhưng anh ta đã quá nhớ nhung, rất muốn ôm cậu bé vào lòng một cái.

Khóe miệng Vân Thiên đang nhoẻn cười, cậu bé nhẹ nhàng mở rộng vòng tay và ngà vào vòng tay của anh ta,

Hơi thờ quen thuộc phà vào mặt khiến đầu óc Hồng Liệt trở nên sửng sốt,

Hai tay của anh ta khẽ run lên, cổ gắng dùng sức ôm lấy Vân Thiên, nhưng anh cũng sợ rằng mình dùngsức nhiều quá sẽ khiến cậu bé biến mất.

Anh có thể cảm nhận được cái hơi thờ ấm áp tỏa ra từ cơ thể bé, cũng càm nhận được sự mém mại của thân thể nhỏ bé, mọi thứ đều chân thật đến mức không thể tin được.

Thân thể Hồng Liệt khẽ run lên vi hưng phấn, hai mắt không tự chủ được dẫn đỏ bừng: “Giác mộng này quá chân thật rồi, thật sự là quá chân thật rồi.”

Vân Thiên nhíu mày nhỏ, dở khóc dở cười đưa tay nhéo lỗ tai của anh: “Bố, không phải trước đây chúng ta đã giao kèo rồi sao, nếu có nằm mơ thấy đối phương thì nhất định phải mơ thấy dáng vẻ vô cùng lợi hại, vô cùng anh hùng của đối phương có mà?”

Một cảm xúc rất rõ ràng, một cơn đau nhói nhẹ, Hồng Liệt sững so nhìn Vân Thiên như bị sét đánh.

Đôi môi của anh ta khẽ nhếch lên vì phần khích, miệng không nói nên lời, Vân Thiên nhìn thấy vậy thì nở nụ cười: “Cho nên, đây không phải là một giấc mơ mà là con thực sự đến rồi đây.”

Giọng nói của Vân Thiên vừa vang lên thì tiếng chuông báo hiệu thời gian của đồng hồ trong cung điện cũng “Ông” một tiếng vang lên.

Âm thanh chói tai giống như chiếc búa gõ vào đấu Hồng Liệt, khiến anh ta lập tức trở nên tỉnh táo. Không phải là anh ta đang nằm mơ, anh ta thực sự nhìn thấy Vân Thiên.

Không dúng, phài nói là Vân Thiên đã trở về thật

Đứa con trai bảo bối của anh ta đã trở về  rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.