Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 511



Chương 511

Tiêu Nhi khẽ nhíu, quả thật chính là đạo lý này.

Kenny Đinh kia nhìn thì rất hiền lành giỏi ăn nói, thật ra lại có tính cách hẹp hòi, xấu xa, nếu không sao có thể nghĩ ra kế hoạch thống trị thế giới như vậy chứ.

Cô khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn Đinh Thanh Thanh có chút dò xét: “Tôi có thể tạm thời tin cô, nhưng trước tiên cô phải chứng minh cho tôi thấy những gì cô nói là thật đã.”

Trên mặt Đinh Thanh Thanh thoáng hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu liên tục: “Các này là tất nhiên rồi. Chị nói đi, muốn em chứng minh thế nào?”

Tiêu Nhi hơi suy tư nói: “Vậy trước tiên cô nói cho tôi biết, làm thế nào mới có thể khôi phục lại trí nhớ cho những người trong tòa nhà đó?”

Đinh Thanh Thanh cắn chặt môi, vẻ mặt lộ ra khó xử: “Chị Nhi, đây chính là tội do em làm ra. Lúc đó em chỉ hành động tùy tiện, chi muốn vĩnh viễn nắm những người này trong lòng bàn tay, cho nên khi cho bọn họ uống thuốc, chỉ muốn vĩnh viễn xóa đi ký ức cũ, trồng ký ức vào đầu bọn họ, chưa từng nghĩ sẽ khiến bọn họ hồi phục. Xin lỗi.”

Tiêu Nhi hơi ngẩn ra, sau đó nghĩ, đây quả thật là cách hành sự vô cùng độc ác của Đinh Thanh Thanh.

Cô giả vờ bất lực nói: “Thấy cô có thành ý như vậy, tôi sẽ tin cô một lần. Vậy coi như tôi chưa nói chuyện này. Trước tiên cô nên yên tâm dưỡng bệnh cho tốt, những chuyện khác không cần cô lo. Bây giờ cô là bệnh nhân của tôi, tôi không muốn vì cô mà ảnh hưởng đến uy tín bác sĩ của tôi đâu.”

Lông mày của Đinh Thanh Thanh giãn ra, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, chỉ cần là mệnh lệnh của chủ nhân, em đều sẽ làm theo, bảo đảm không gây thêm rắc rối cho chị.”

Tiêu Nhi không hề để ý cong môi: “Được rồi, tắm nằng đi.”

Nói xong, cô nhắm mắt lại, giả vờ nghỉ ngơi, trong đầu cô không ngừng hiện lên gương mặt của Hồng Mẫn và những người thanh niên trong toàn nhà đó. Không có thuốc giải, vậy cô chỉ có thể tự mình ra tay thôi.

Hai mươi năm phút sau, Tiêu Nhi và Dịch Tiểu Phi cũng đưa Đinh Thanh Thanh trở về phòng bệnh.

Ánh mắt Đinh Thanh Thanh nhìn Tiêu Nhi, trong kính nể còn có không nỡ, giống như một đứa trẻ lưu luyến không rời vậy.

Toàn thân Dịch Tiểu Phi nổi da gà, sau khi rời khỏi phòng bệnh, mới khẽ nhắc nhở Tiêu Nhi: “Chị Nhi, con người của cô ấy rất đa mưu túc trí, chị phải thật là cẩn thận đấy.”

Tiêu Nhi ngậm môi cười như không cười, nhàn nhạt nói: “Tôi biết. Tình hình hiện tại của cô ta có thể là do chấn thương nội sọ, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi được.”

Cô không hề nói cho bất kỳ ai biết cô đặt cho Đinh Thanh Thanh một mũi kim.

Cô ấy đồng ý gật đầu: “Em thấy bác sĩ Đỗ cũng nói với anh Kenny như vậy, cho nên chị nhất định phải cẩn thận. Em cảm thấy cách tốt nhất là nên tổng khứ cô ấy đi càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.”

Tiêu Nhi bình tĩnh nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định: “Không vội, đợi thêm chút nữa, trước mắt cô ta vẫn còn hữu dụng với chúng ta. Trên đảo còn có nhiều người như vậy, chúng ra không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình được.”

Mặc dù Dịch Tiểu Phi không biết rốt cuộc Đinh Thanh Thanh có tác dụng gì, nhưng cô ấy tin Tiêu Nhi, cũng thuận theo không nói gì nữa,

Ngay sau đó, hai người bọn họ đến tòa nhà màu lam nơi đám người Hồng Mẫn đang ở.

Thấy Dịch Tiểu Phi và Tiêu Nhi xuất hiện, những người nhận được thông báo tập trung trong sảnh lớn đang nói chuyện với nhau, đều lộ ra ánh mắt đề phòng.

Tiêu Nhi duyên dáng cười một cái, cởi mở nói: “Mọi người không cần phải căng thẳng như vậy, hôm nay tôi đến đây, là để đại biểu cho cô Thanh kiểm tra định kỳ, nhân tiện thăm hỏi mọi người.”

Mọi người nhìn nhau, không ai dám tiếp lời.

Tiêu Nhi không hề để ý, giải thích nói: “Sau khi cô Thanh bị thương, thân thể vô cùng yếu ớt, phải dưỡng bệnh trong bệnh viện một thời gian. Cô ấy biết trong trận đấu dã chiến đó, có nhiều anh em bị thương, mọi người đều bị thương ở các mức độ khác nhau, cho nên để bọn họ qua đây nói rõ ràng mọi chuyện. Chuyện ngày hôm đó, chỉ là một sự cố. Là nhân viên công tác lấy nhầm súng, mới gây ra hậu quả tồi tệ như vậy, mong mọi người đừng oán hận cô Thanh. Dù sao, cô ấy cũng là nạn nhân của chuyện này.”

“Hừ, lấy nhầm súng, ai mà tin chứ.” Trong nhóm người, có một người nói nhỏ.

Sắc mặt Dịch Tiểu Phi trầm xuống, đang muốn nói, thì Tiêu Nhi âm thầm nháy mắt với cô ấy, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi là một trong những bác sĩ chữa trị của cô Thanh, là một bác sĩ, tôi bảo đảm với mọi người, sau này cho dù là cô Thanh hay là người nào khác trên đảo, nhất định sẽ không lấy tính mạng của mọi người ra để chơi đùa nữa. Những bị kịch thế này, sau này nhất định sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Nhóm người im lặng trong chốc lát, sau đó bắt đầu có đủ tiếng chế nhạo. “Một bác sĩ mà thôi, hơn nữa mới lên đảo được có mấy ngày, cô hoàn toàn không thể đại diện được cho cô chủ đâu.”

“Đúng vậy.”

Có người phối hợp: “Nếu cô chủ thật sự tín nhiệm cô như vậy, sao cô ta có thể thi đấu quyết liệt với cô như vậy chứ?”

“Còn không phải sao? Cô hiểu được cô chủ bao nhiêu chứ? Có tư cách gì mà đứng đây nói chuyện?”

“Lúc trước chúng tôi nghe lời cô chủ ngoại trừ yêu ra thì chính là kính sợ. Cô có biết cái gì gọi là kính sợ không? Kính sợ chính là tính cách của cô chủ hỉ nộ vô thường, không phải điều mà chúng tôi có thể nghĩ đến. Khi cô ta vui vẻ thì thích giết người, khi không vui cũng thích giết người.”

Mắt Dịch Tiểu Phi âm u, thầm mång trong lòng: “Cái đám sói mắt trắng ngu dốt này, nếu không phải vì suy nghĩ cho các người, Tiêu Nhi có thể giết Đinh Thanh Thanh bất cứ lúc nào.

Cô ấy tức giận tiến về phía trước, vừa định giải thích rõ ràng thì Tiêu Nhi đã giơ tay ra kéo cô ấy lại.

Tiêu Nhi nhìn ánh mắt hoặc là nghi ngờ hoặc là kinh thường của nhóm người, trên mặt nở cười bình tĩnh: “Tôi biết lo lắng của mọi người. Nhưng đó đều là bởi vì lúc trước tôi còn chưa lên đảo, chưa gặp cô chủ của mọi người. Tóm lại sau khi gặp được tôi, cô ấy sẽ bảo vệ mọi người, sẽ không làm tổn thương mọi người để đổi lấy niềm vui nữa. Cho dù thế nào, vẫn mong mọi người không nên quá oán hận cô chủ. Nếu như sức khỏe của mọi người gặp phải bất kỳ vấn đề gì, thì có thể tham khảo ý kiến của tôi bất cứ lúc nào.

Ánh mắt của cô quét qua từng người một, còn mang theo vài phần nhắc nhở và ám thi.

Lý do cô nói những lời này, không phải là đang thay Đinh Thanh Thanh đổi lấy lòng người, mà là đang thử thăm dò xem trong những người này có ai giống với Hồng Mẫn, trốn được tẩy não, âm thầm ẩn núp hay không.

Tuy nhiên, Tiêu Nhi lướt nhìn một vòng, không có bất kỳ đôi mắt nào có thiện ý muốn giao tiếp với cô.

Cô đè ép thất vọng trong lòng lại, nói: “Nếu như mọi người không có gì muốn giao lưu với tôi, vậy thì tản đi.”

“Chán ngắt.” Có người khinh thường nói. Sau đó nhóm người lần lượt tản ra.

Tiêu Nhi tiến lên vào bước, gọi Hồng Mẫn đang định rời đi lại: “Anh Mẫn, để tôi kiểm tra vết thương cho anh.”

Ánh mắt của Hồng Mẫn bất động thanh sắc liếc nhìn những người xung quanh, bình tĩnh nói: “Được, làm phiền cô đi theo tôi.”

Hồng Mẫn đi trước dẫn đường, trực tiếp dẫn Tiêu Nhi và Dịch Tiểu Phi vào phòng của anh ta.

Nhưng trong phòng, đã có hai người đang nằm trên số pha chơi game, nhìn thấy Tiêu Nhi và Dịch Tiểu Phi, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ thờ ơ, hoàn toàn không có ý định rời đi. Tiêu Nhi nhíu mày: “Anh Mẫn, ánh sáng trong phòng của anh không được tốt lắm, chúng ta nên đi ra bên ngoài thì hơn. Dưới ánh mặt trời chắc là có thể nhìn rõ hơn.”

“Được.” Hồng Mẫn thuận thế gật đầu.

Một nhóm ba người nhanh chóng rời khỏi toàn nhà màu lam, ngồi xuống băng ghế cạnh sân thể thao.

Hồng Mẫn cũng không ngại ngùng, trực tiếp cởi áo khoác, vén chiếc áo ba lỗ ra, để lộ một vết thương đỏ trên lưng.

Vết thương hở ra, để lộ phần thịt mềm đỏ như máu bên trong, nhìn mà giật mình, hơn nữa còn không hề có dấu hiệu lành lại.

Dịch Tiểu Phi sợ hãi đến mức suýt chút nữa kêu lên, nhanh chóng quay đầu đi, chạy ra chỗ khác nói: “Em, em canh giữ giúp hai người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.