Chương 512
Tiêu Nhi nhíu mày.
Khi đó cô đi kiểm tra vết thương của Đinh Thanh Thanh, Hồng Mẫn vì để cho bọn họ không nghi ngờ, liền dùng đạn giả làm mình bị thương, giả vờ bị đạn của Đinh Thanh Thanh làm bị thương, để xóa bỏ nghi ngờ. Nhưng cô không ngờ, vết thương của anh ta lại nghiêm trọng như vậy.
Tiêu Nhi cẩn thận kiểm tra vết thương dưới ánh nắng mặt trời, chắc chắn không còn sót lại đạn dược, mới trêu đùa nói: “Điện hạ, anh ra tay quá độc ác rồi. Tàn nhẫn với chính mình như vậy.”
Hồng Mẫn quay lưng về phía cô, không quay đầu nói: “Người phụ nữ như cô, thật là nhẫn tâm mà. Lúc trước tôi làm như vậy, không phải là vì bảo vệ cô sao?”
“Đúng đúng đúng, điện hạ vất vả rồi, điện hạ vì người khác mà hy sinh chính mình, thật sự rất đáng được người người khen ngợi.” Miệng Tiêu Nhi nói như vậy nhưng biểu cảm lại vô cùng lấy lệ.
Cô hất cằm về phía Dịch Tiểu Phi, lúc này Dịch Tiểu Phi mới nhớ hộp thuốc đang treo trên người mình, vội vàng chạy đến, lấy ra gạc tẩy trùng, thuốc bột đưa cho Tiêu Nhi.
Vết thương thế này, Dịch Tiểu Phi ở bên cạnh Đinh Thanh Thanh, không phải là chưa từng thấy. Nhưng không biết vì sao, cô ấy vừa nhìn thấy bóng lưng của Hồng Mẫn, thì cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Cô ấy chỉ đành quay đầu đi, thấp giọng nhắc nhớ: “Anh Mẫn, anh nói chuyện nên chú ý một chút, chị Nhị làm mọi chuyện đều là vì mọi người cả.” Tiêu Nhi thấp giọng cười: “Không sao, dù sao anh ta cũng là đại vương tử của nước Thanh Bạch, trên người cũng phải có chút kiêu ngạo.”
Trên miệng thì nói như vậy, nhưng miếng bông dùng để khử trùng vết thương cho Hồng Mẫn lại tăng thêm mấy phần sức.
Hồng Mẫn lập tức đau đến nỗi hít một hơi lạnh. Có điều anh ta không nói gì cả, chỉ là cơ bắp trên lưng lại cứng hơn một chút.
Tiêu Nhi bĩu môi: “Điện hạ, thời gian không còn nhiều, ba người chúng ta đừng nói nhảm nữa. Mặc dù bây giờ mấy thuộc hạ đắc lực của cô Thanh đều trong bệnh viện chăm sóc cô ta, nhưng những người khác ở đây đều bị tẩy não, một khi bọn họ thấy điều gì hoặc là nhìn thấy gì khả nghi thì sẽ báo cáo cho bên đó, vậy thì phiền phức rồi. Nếu bọn họ thông báo cho cô Thanh thì chúng ta còn có thể khắc phục được. Nếu bọn họ trực tiếp báo cho anh
Kenny, vậy thì hậu quả có thể rất tai hại đấy.” Hồng Mẫn có chịu đựng cơn đau, buồn rầu nói: “Tôi biết. Cô trực tiếp nói vào trọng điểm đi.” Tiêu Nhi sắp xếp lại lời nói: “Cho nên, bây giờ tôi nhất định phải biết, tại sao anh lại không bị tẩy não thành công? Là ngay từ đầu anh đã giả vờ thành bộ dáng bị tẩy não, hay là sau này dùng biện pháp gì đó mới có thể khôi phục lại trí nhớ?”
Cơ thể của Hồng Mẫn cứng đờ, nhìn những tòa nhà phía xa, ánh mắt dần xa xăm: “Lúc đầu khi tôi bị đưa đến đây, thật ra không chỉ có một mình tôi, mà còn có hai thuộc hạ trung thành khác nữa. Thân hình bọn họ cao to, nhan sắc gần như ngang bằng tôi, cho nên Đinh Thanh Thanh nhốt ba người chúng tôi vào một chỗ, ép chúng tôi tiêm thuốc tẩy não.
Bọn họ vì để bảo vệ tôi, thay nhau tiêm rất nhiều mũi, vì vậy sau này vì dùng quá nhiều thuốc mà bị tác dụng phụ, bọn họ lần lượt qua đời. Mấy năm nay, tôi chỉ có thể đi theo con đường mà họ đã dành cho tôi, ngụy trang cho chính mình, chịu đựng hết lần này đến lần khác.”
Giọng nói của Hồng Mẫn nặng nề, lộ rõ sự căm hận: “Lúc nào tôi cũng nghĩ muốn giết chết Đinh Thanh Thanh để trá thù cho bọn họ, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội. Cho đến ngày hôm đó, cho đến khi cô chọn tôi. Nhưng cô lại để tôi tha cho cô ta.”
Ngay cả dưới ánh nắng nóng bức, bọn họ cũng không thể cảm nhận được cảm giác ấm áp, chỉ cảm thấy bất lực và cảm giác ớn lạnh thấu xương.
Nghĩ đến những gì mà Hồng Mẫn phải chịu đựng bao nhiêu năm nay, Dịch Tiểu Phi không nhìn được mà đó mắt.
Cô ấy nhẹ nhàng an ủi: “Anh Mẫn, tôi hiểu cảm giác của anh. Nhưng nguyên nhân khiến chị Nhi đưa ra quyết định như vậy cũng là vì suy nghĩ cho chúng ta. Cho dù chúng ta có thể lập tức giết Đinh Thanh Thanh để trả thù, nhưng chỉ cần Kenny Đinh không chết, chúng ta cũng không thể rời khỏi nơi này được. Nếu như không thể bình an trở về nước Thanh Bạch, vậy hai thuộc hạ của anh không phải hy sinh uổng phí sao?”
Hồng Mẫn nhận ra mình đã thất thố, giọng nói dịu xuống: “Tôi biết. Tôi không có ý trách bất kỳ người nào, tôi chỉ nói với các người những gì tôi nghĩ trong lòng mà thôi.”
Tiêu Nhi nhẹ nhàng rắc thuốc chống viêm lên vết thương, nghi hoặc nói: “Sau khi hai người thuộc hạ kia của anh chết đi, hoàn toàn không có ai nghi ngờ gì sao?”
Hồng Mẫn cười lạnh một tiếng: “Trong mắt bọn họ, mạng người cũng giống như con kiến. Những người chết vì bị tác dụng phụ của thuốc không chỉ có hai thuộc hạ của tôi. Những người sống sót ở đây đều có số mạng tốt.
Mặc dù trong lòng đã có suy đoán này, nhưng khi nghe thấy anh ta nói ra, trong lòng vẫn không khỏi thở dài.
Xem ra, tốc độ của bọn họ phải nhanh hơn một chút, mới có thể ngăn chặn nhiều người bị tấn công hơn.
Cô ổn định lại cảm xúc của mình, nói ngắn gọn những chuyện đã xảy ra ở cung điện nước Thanh Bạch lại cho Hồng Mẫn: “Sau khi bọn họ bắt cóc anh đến đây, họ lại tìm một người thế thân cho anh, sắp xếp vào cung điện Thanh Bạch, anh có biết vì sao không? Theo tham vọng thống trị thế giới của hai cha con bọn họ, chắc không chỉ thèm muốn mỗi một hoàng thất của nước Thanh Bạch thôi đúng không?”
Hồng Mẫn nằm chặt tay, ánh mắt lộ ra vẻ căm hận lạnh lùng: “Các người đều bị Kenny Đinh lừa hết rồi. Bề ngoài anh ta là một kẻ ngốc, dường như trong mắt chỉ có mơ mộng viển vông, dường như chỉ nghĩ đến việc làm bá chủ thế giới. Nhưng thật ra, phía sau anh ta có mối quan hệ lợi ích với các nhóm tội phạm trên toàn thế giới. Nếu không, cô nghĩ xem cái gì luôn hậu thuẫn cho sự thăng tiến và vinh quang ở đây?”
Ngay khi Tiêu Nhi bằng lại, Hồng Mẫn đặt áo xuống, nghiêng đầu nhìn bọn họ, nói rõ ràng: “Trước khi bọn họ đưa tôi đến đây, đã sớm liên lạc với thuộc hạ của bọn họ đang ẩn nấp ở nước Thanh Bạch để nghiên cứu cổ thuật. Cho nên khi tôi vừa mất tích, trong hoàng cũng đã xuất hiện một tôi khác, vì vậy người nhà tôi mới không thể phát hiện được thật ra tôi đã mất tích từ lâu rồi.”
Cho nên, Đinh Thanh Thanh vẫn luôn không hề mắc mưu và hành động tùy tiện. Tất cả mọi chuyện đều đã được lên kế hoạch và tính toán từ trước.
Tiêu Nhi hít một hơi sâu, bối rối nói: “Bọn họ tốn bao nhiêu công sức ẩn nấp ở nước Thanh Bạch lâu như vậy, lẽ nào thật sự là vì vương vị thôi sao? Vì muốn chiếm toàn bộ nước Thanh Bạch sao?”
Hồng Mẫn cụp mi xuống: “Tôi cũng không rõ lắm. Lúc đó mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi chỉ vừa cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ thì đã bị bắt cóc đến đây. Nhưng thông tin khác đều được tôi chắp vá rời rạc trong lúc tôi ẩn nấp ở đây. Nhưng dựa vào hiểu biết của tôi đối với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không phải chỉ về một nước Thanh Bạch, nếu không bọn họ cũng không ẩn nấp năm sáu năm như vậy. Nếu không phải bị các người phá bĩnh, bọn họ chắc vẫn còn tiếp tục ẩn nấp.”
Hồng Mẫn dừng lại một chút, dường như nghĩ ra cái gì đó: “Có lẽ, bọn họ là vì đang nắm quyền kiểm soát của nước Thanh Bạch, đồng thời thu thập thêm thông tin về các nước khác? Dù sao với thân phận của vương tử cộng thêm người kế thừa vương vị, có thể giúp bọn họ thu thập được nhiều thông tin hơn. Nước Thanh Bạch chỉ là một nước nhỏ, đương nhiên sẽ bị những nước khác lờ đi, ngay cả khi gây ra một lỗi nhỏ nào đó, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.”
Tiêu Nhi và Dịch Tiểu Phi nhìn nhau, trên mặt không khỏi lộ ra tia kinh ngạc.
Rốt cuộc bọn họ vẫn đánh giá thấp sự tính toán và dã tâm của hai bố con bọn họ. “Cho nên tôi cảm thấy hệ thống mà Kenny Đinh muốn hoàn thành, không chỉ để kiểm soát, mà giống như bước đầu hủy diệt thế giới hơn. Một khi hệ thống thành công, những người bọn họ sẽ không hề cố kỵ mà dùng hệ thống đó để sống theo cách mà họ muốn. Một khi mong muốn không được thực hiện, bọn họ nhất định sẽ trả thù. Theo suy nghĩ độc ác của bọn họ, nhất định sẽ khơi gợi lên chiến tranh, gieo rắc tai họa. Đến lúc đó, cả thế giới này đều sẽ loạn hết lên.”
Dịch Tiểu Phi đã hoàn toàn ngẩn ra rồi.
Cô ấy chỉ biết hai bố con bọn họ là biến thái, là người đáng chết, nhưng không biết đằng sau bọn họ lại có kế hoạch to lớn và đáng sợ như vậy.
Cô ấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không biết làm sao nhìn bọn họ.