Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 513



Chương 513

Tiêu Nhi suy nghĩ chốc lát, trầm giọng nói: “Xem ra, việc phá hủy hòn đảo này mới chỉ là bước đầu tiên. Quan trọng là chúng ta phải nắm bắt được sợi dây liên lạc giữa bọn họ với bên ngoài, sau đó nhổ cỏ tận gốc mới có thể hoàn toàn loại bỏ tai họa ngầm.”

Hồng Mẫn gật đầu đồng ý: “Được. Vì thế mà cô đã yêu cầu tôi nương tay, nhất quyết không bóp cò. Nếu có một mình, tôi cùng lắm chỉ giết được vài người trong số họ. Nhưng bây giờ có thêm mọi người, chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu.”

Tiêu Nhi nhếch miệng: “Bình tĩnh, khôn ngoan và dứt khoát. Chẳng trách Vương hậu Tida và Quốc vương Phổ Mật đều cho rằng anh là người thừa kế phù hợp nhất của nước Thanh Bạch.”

Nghe thấy lời tán dương và hai cái tên từ lâu không nhắc tới kia, nét mặt của Hồng Mẫn dịu xuống.

Nhưng ngay lập tức ánh mắt anh ta trở nên kiên định: “Vì vậy, chúng ta càng phải cố gắng hơn nữa, không thể để kế hoạch của Kenny Đinh trở thành hiện thực. Nếu không, thế giới sẽ trở nên hỗn loạn và sự sống bị hủy diệt.”

Tiêu Nhi gật đầu, trịnh trọng nói: “Tình hình phức tạp, chúng ta phải tính toán kỹ càng. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ tìm cách bổ sung một số dược liệu vào bữa ăn của mọi người. Chức năng chính của những dược liệu này là khống chế trung khu thần kinh não bộ của con người. Ban đầu sẽ không có bất kỳ cảm giác nào khi ăn, nhưng sau một thời gian dài, tác dụng của thuốc sẽ dần phát tác và xuất hiện một số triệu chứng”

“Nếu tôi tiếp nhận phương pháp châm cứu chữa trị như Đinh Thanh Thanh, chậm như vậy, coi như không thể khôi phục hoàn toàn trí nhớ trước kia, nhưng cũng sẽ không bị khống chế bởi hai bố con Đinh Thanh Thanh nữa. Tất nhiên, tình trạng hỗn loạn trí nhớ giữa cũ và mới là khó tránh khỏi, đến lúc đó có thể trở thành người không có ý thức. Nhưng dù vậy, đến khi chúng ta muốn đưa bọn họ rời đi, hoặc cùng bọn họ liên kết lật đổ hai bố con Đinh Thanh Thanh chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Hồng Mẫn khẽ nheo mắt nhìn tòa nhà rực sáng trước mặt: “Đánh mất bản thân thật là đau đớn, hơn nữa còn có nhiều người như vậy, nhân tổ bất ổn quá cao. Tôi đề nghị, bắt giặc chi bằng bắt vua trước. Đầu tiên diệt trừ hai bố con cô ta, sau đó nghĩ cách thoát khỏi đây.”

Tiêu Nhi lắc đầu: “Không được. Bọn họ sẽ không để chúng ta liên lạc với bên ngoài, nhưng bọn họ có thể. Hơn nữa, tốc độ mạng 10G nhanh hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Ở đây còn có rất nhiều dự án sinh hóa bí mật, nhất định có liên hệ chặt chẽ với các tổ chức khác bên ngoài. Một khi bọn họ xảy ra chuyện, tin tức sẽ nhanh chóng được truyền đến cấp dưới hoặc tổ chức hợp tác. Đến lúc đó đừng nói có thể thuận lợi rời khỏi nơi này, không chừng còn thu hút thêm nhiều dã tâm hơn.”

“Dự án sinh hóa?” Hồng Mẫn hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng sáng tỏ. Đối với phụ nữ vậy mà nói thật biến thái, chiếm đóng một hòn đảo lớn như vậy, chỉ đơn giản vì một dự án?

Anh ta khẽ trầm ngâm, chỉ có thể thỏa hiệp: “Là tôi quá thiển cận. Vậy hãy làm theo kế hoạch của cô đi. Nếu cô cần tôi phối hợp điều gì, cứ lên tiếng.”

Tiêu Nhi thẳng thừng nói: “Vậy thì phiền anh giúp tôi huy động một vài người có năng lực. Nếu có chuyện gì xảy ra, còn có thể tương trợ lẫn nhau và khuyến khích động viên những người khác.”

Điều họ thiếu nhất hiện giờ là nhân lực. Không có nhân lực, dù kế hoạch hoàn hảo đến đâu cũng chẳng ích lợi gì.

Hồng Mẫn gật đầu đáp ứng: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Anh ta dừng lại một chút, dường như nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, mấy người bác sĩ bên phía Đinh Thanh Thanh, cô phải tìm cách diệt trừ họ. Nếu không kế hoạch của cô chắc chắn sẽ gặp phải mối đe dọa tiềm ẩn. Theo tôi biết, một số người trong số họ có định hướng không hề bình thường.”

Lời này đầy ý ám chỉ, Tiêu Nhi đáp: “Được, tôi sẽ nghĩ cách.”

Vài ngày sau.

Nửa đêm, Tiêu Nhi đang ở trong phòng đọc sách. Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa nhịp nhàng: “Cô Nhi, anh Kenny mời cô đến đại sảnh dùng bữa tối.”

“Được rồi.” Tiêu Nhi chậm rãi đọc nốt đoạn cuối rồi đặt sách xuống và đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy Tiểu Cao trong trang phục phục vụ nghiêm chỉnh, kính cẩn đứng đợi ở cửa.

Trong mắt Tiêu Nhi thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Xin lỗi, tôi không biết là cô đang đợi tôi, tôi tự mình đi xuống là được.”

Tiểu Cao lịch sự mỉm cười: “Không sao. Hôm nay dùng bữa ở sảnh chính, ông chủ đã dặn tôi phải đích thân mời cô đến đó.”

“Sảnh chính?” Tiêu Nhi cau mày nghi hoặc: “Chẳng lẽ nơi chúng ta thường ăn cơm không phải sảnh chính sao?”

“Đúng, có điều nơi đó chỉ là đại sảnh nhỏ, hôm nay là ở đại sảnh lớn.”

Tiểu Cao nói xong liền bước lên dẫn đường: “Cô

Nhi, mời đi lối này.”

Nơi này rộng lớn như vậy, đương nhiên không có chỉ có một nhà ăn nhỏ thường ngày kia.

Lời này của Tiêu Nhi chỉ là muốn thăm dò chút thông tin từ miệng Tiểu Cao, nhưng miệng cô ấy rất kín kẽ, nhìn như cung kính, nhưng thực chất là đang giữ bí mật.

Mang một bụng nghi ngờ, Tiêu Nhi đi theo Tiểu Cao qua một hành lang dài, cầu thang xoắn ốc uốn lượn quanh co, rất nhanh liền quẹo vào một đại sảnh rộng rãi được trang trí sang trọng.

Thảm nhung dày đặt chân lên không phát ra âm thanh nào. Những ngọn đèn pha lê cao hơn chục mét rọi xuống, sáng rực cả căn phòng.

Giữa đại sảnh có một chiếc bàn dài, hai bên cạnh đã có rất nhiều người ngồi trật tự ngay ngắn. Peter Hoàng, Ward, bác sĩ Đỗ… thậm chí thân thể yếu ớt như Đinh Thanh Thanh cũng góp mặt. Phàm là người của Kenny Đinh mang theo cũng ngay ngắn chỉnh tề ngồi đó.

Trái ngược với mọi người, Tiêu Nhi vốn nghĩ rằng đây chỉ là một bữa tối bình thường, vì vậy cô mặc một chiếc sơ mi rộng thùng thình trông có vẻ hơi lười biếng.

Trên chiếc bàn dài bày đầy đủ các món ăn tinh tế, chẳng hạn như các món ngon của nước Z, ẩm thực Pháp, món ăn đơn giản kiểu Mỹ, và thậm chí có cá sashimi cá của Nhật Bản,

Ngoài ra còn có một cái bàn nhỏ bên ngoài chiếc bàn dài, trên đó đặt nhiều loại bánh ngọt, tháp trái cây cùng nước và rượu tinh xảo.

Tiêu Nhi chân mày khẽ cau lại, giá trị của bữa ăn này không giống một bữa tối bình thường.

Nhìn thấy cô, Kenny Đinh lập tức cười hiền hậu: “Cô Nhi, mau đến đây ngồi cạnh anh Phong.”

Hoắc Kiến Phong đang ngồi bên tay phải của anh ta, mà bên tay phải của còn trống một vị trí, hiển nhiên là dành cho Tiêu Nhi. “Được.”

Tiêu Nhi mim cười, thuận theo ngồi xuống, nói thắng: “Anh Kenny, hôm nay nhiều người như vậy, đồ ăn cũng thật phong phú. Có phải là ngày gì đặc biệt không?”

“Đương nhiên, hôm nay là một ngày trọng đại đáng ăn mừng.”

Kenny Đinh mỉm cười, liếc mắt nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, ánh mắt đầy cảm kích và phấn khích: “Hôm nay, dưới sự giúp đỡ của anh Phong chồng cô, hạng mục lớn của chúng ta đã có những bước tiến triển nhảy vọt”. “Ö?” Tiêu Nhi kinh ngạc nhìn Hoắc Kiến Phong.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng gật đầu với cô, mái tóc bạch kim như tuyết khẽ run run dưới ánh đèn.

Tiêu Nhi lập tức nhướng mày, vui mừng nói: “Vậy thì quá tốt rồi, quả thực rất đáng ăn mừng.”

Kenny Đinh đồng ý gật đầu một cái, nâng ly rượu đỏ trên bàn lên: “Mọi người, để ăn mừng thời khắc lịch sử này, chúng ta hãy cùng nhau nâng ly. Cảm ơn sự cố gắng của mọi người, cũng cảm ơn tình yêu của anh Phong và cô Nhi đây đã gia nhập dự án, giúp cho toàn bộ hạng mục của chúng tôi trở nên mạnh mẽ như hổ thêm cánh.”

“Kính đại ca. Kính anh Phong. Kính cô Nhi.” Peter

Hoàng trực tiếp nâng ly. Những người khác thấy vậy cũng lập tức làm theo: “Kính đại ca. Kính anh Phong. Kính cô Nhi.”

Trong phút chốc, thanh âm của mọi người tụ lại thành một trận ồn ào không nhỏ, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vui mừng, từ tận đáy lòng hết sức hưng phấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.