Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 533



Chương 533

Bóng người của Tiêu Nhi cứng ngắc, quay lại ngạc nhiên nhìn cô.

Trên mặt Đinh Thanh Thanh lại quay về bộ dáng từ trên cao nhìn xuống: “Nghe nói trong khoảng thời gian em vắng mặt, chị thường xuyên tới tòa nhà màu xanh bên kia!”

Tiêu Nhi nhìn chắm chắm cô bé, giọng nói theo bản năng nâng cao: “Em muốn nói gì vậy?” “Muốn nói chị có dám cùng em đến tòa nhà màu xanh hay không! Em muốn xem thử chị đã làm gì người của em? Chị cho bọn họ ăn cái thứ xấu hổ gì, muốn ép họ trở thành đàn em của chị?” Đinh Thanh Thanh nhướng mày, nói một cách khiêu khích. Tiêu Nhi khinh thường nhìn cô bé: “Chị không giống em! Chị chỉ biết chữa bệnh cứu người, không biết làm mấy thứ bừa bãi” “Cũng không nhất định.” Đinh Thanh Thanh cười: “Quan trọng nhất là em lần này từ bên ngoài trở về mang theo rất nhiều binh lính tinh nhuệ. Lần sau thi đấu nhất định sẽ không thua chị.”

Tiêu Như thờ ơ liếc cô bé: “Chi bằng em?” “A!” Cô cười khẽ: “Nhưng dù sao thì ở trên đảo cũng hơi chán. Muốn thi với chị thì hoan nghênh em tới bất cứ lúc nào cũng được.”

Đinh Thanh Thanh năm chặt tay bên hông, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét tối tăm: “Chị đừng quá đắc ý, lần sau thi đấu em chắc chắn rửa được nỗi nhục này. Nếu chị không tin thì bây giờ đi xem đi.” “Xem thì xem, lẽ nào tôi còn sợ em sao?” Tiếu Nhi thoải mái xoay người: “Đi thôi!” “Đi thì đi” Đinh Thanh Thanh nghiến răng kéo Dịch Tiểu Phi hùng hổ đuổi theo,

Trong bóng tối, một người giúp việc nhanh chóng quay người chạy về phía bên kia của lối đi.

Cơ sở nòng cốt.

Hoắc Kiến Phong ngồi trước siêu máy tính trong phòng làm việc, có vẻ như đang nhìn chằm chằm vào chuỗi mật mã nhảy nhót trên màn hình, nhưng thật ra, anh đang nghe âm thanh đối thoại liên tục trong tai nghe thu nhỏ. “… Anh cả, dữ liệu về quá trình hạ cánh, robot thông minh đều đã được quay lại trong video ngay tại chỗ. Bây giờ nó đã được đưa vào siêu máy tính và đang được phân tích. Sau khi phân tích xong, họ trước tiên sẽ gửi dữ liệu chi tiết cho chúng ta.”

Là tiếng Trung sứt sẹo, giọng nói của Peter Hoàng. Ánh mắt Hoắc Kiến Phong rét buốt.

Kenny Đinh này thực sự ngày càng cảnh giác, ngay cả con gái minh cũng không tin.

Hoắc Kiến Phong không dám chậm trễ, anh cố ý ho khan hai tiếng, nhân cơ hội chặn camera trên màn hình, nhanh chóng dùng ngón tay mảnh khánh thao tác trên bàn phím hai cái.

Ngay lập tức, một cửa sổ nhỏ mới được bật trên màn hình của siêu máy tính.

Cửa sổ này tình cờ nằm trong phạm vi điểm mù của camera giám sát.

Hoắc Kiến Phong cảnh giác kiểm tra, xác nhận không có sai sót liên nhanh chóng thao tác.

Một cửa sổ nhỏ bằng bàn tay ngắn ngủi xuất hiện như tiến trình của đường hầm thời không, nhanh chóng hiện lên một giao diện hoàn toàn mới.

Trên giao diện, một nhóm dữ liệu phân tích liên tục được cập nhật và so sánh, cuối cùng cho ra kết luận rằng đó chính là video phân tích mà Peter Hoàng vừa mới đề cập.

Phía trên rõ ràng hiện lên, toàn bộ con tàu bao gồm Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi, tổng cộng 212 người. Trong đó, có 183 người đều là tân sinh viên lần đầu ra đảo, 27 người còn lại là những người đã sống trên đảo trong thời gian dài (trong đó bao gồm một số thủy thủ).

Ngoài ra, từ đặc điểm khuôn mặt, hình dạng cơ thể và các đặc điểm dữ liệu vật lý khác của 183 khuôn mặt này đã được nhập vào hệ thống Sky Eye trong bộ xử lý lõi. Sau khi so sánh và phân tích, có thể xác minh rằng hầu hết là binh lính hoàng gia của nước Thanh Bạch, đều là binh tinh nhuệ, thiện chiến, trăm trận trăm thắng.

Hoắc Kiến Phong liếc nhìn mười dòng rồi hít một hơi lạnh sau khi nhìn thấy những cái tên và mô tả chức vụ.

Bởi vì ở cuối báo cáo phân tích có ghi rõ trong số những người trên tàu, có một cậu bé dáng người nhỏ nhắn, theo nhận dạng khuôn mặt và phân tích đặc điểm, cậu bé này chính là Vân Thiên, con trai của Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi.

Lúc nhìn thấy kết quả nhảy ra ngoài, con người của Hoắc Liệt co rút lại.

Ngón trỏ gõ hai lần lên bàn, sau đó anh nhanh chóng thao tác…

Nửa tiếng sau.

Robot thông minh gõ cửa phòng nghiên cứu của Kenny Đinh và đích thân đưa máy tính chứa bảng báo cáo phân tích đầy đủ cho Peter Hoàng. “Anh cả, tới rồi.”

Peter Hoàng hào hứng mở khóa chiếc máy tính bảng, kính cẩn đua bán báo cáo cho Kenny Đinh.

Kenny Đinh đang nghịch bộ ấm trà vừa lấy ra khỏi tủ, ông ta thản nhiên nói: “Đọc đi.” “Vâng!” Peter Hoàng thu lại máy tính bảng, lắc đầu và bắt đầu đọc: “Toàn bộ con tàu bao gồm Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi có tổng cộng là 212 người. Trong đó, có 27 người là khuôn mặt mới còn lại là những người đi theo và nhân viên làm việc trên tàu.” “27 người này đến từ các nước khác nhau, có nước Lỗ, nước Đại Ha..”

Peter Hoàng nhìn một chuỗi số liệu phân tích giống nhau như đúc liền không nhịn được tổng kết: “Anh cả, những người này có thể tóm gọn trong một câu. Họ đến từ khắp nơi trên thế giới, đặc điểm chung là nhàn rồi, thất học, chi biết hưởng thụ thú vui. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là phải có gương mặt đẹp, thân thể tráng kiện.”

Ông ta kéo thẳng đến cuối cùng, sau khi xác nhận vẫn là bài phân tích liền tức giận ném chiếc máy tính bảng sang một bên: “Tính cách này của Thanh Thanh từ sau khi trưởng thành cho tới bây giờ vẫn không hề thay đổi. Nhiều năm rồi mà cứ như một ngày, nó ngoài trừ việc yêu thích trai đẹp ra chỉ còn ăn chơi vui vẻ

Kenny Đinh dừng tay nghịch tách trà, nghiêm nghị nói: “Ông chắc chẳn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.