Chương 550
Tiêu Nhi cảm thấy tim mình đập rộn lên, không khí trong phòng tắm cũng có chút khó chịu. Cô đẩy Hoắc Kiến Phong ra, giữ lấy một tia ý thức còn lại, cầm quần áo đưa cho anh: “Đừng làm loạn nữa, mặc quần áo vào trước đã.”
Hoắc Kiến Phong khẽ cau mày, dùng một tay kéo cô lại: “Làm sao vậy? Đã là vợ chồng già rồi, còn ngại ngùng cái gì nữa?”
Tiêu Nhi giãy giụa, nhưng sức lực của cô hiện tại đã không còn là đổi thủ của Hoắc Kiến Phong nữa rồi.
Cô hơi nheo mắt, dẫm chân lên mu bàn chân trần của anh.
Hoắc Kiến Phong bị đau, vô thức buông lỏng tay ra.
Tiêu Nhi lập tức nhảy ra cách xa hai bước, xoa xoa cổ tay đau nhức, cô lạnh lùng nói: “Bây giờ khác rồi! Lúc trước là do anh bị bệnh, mà bệnh của anh lại là do tôi gây ra nên tôi phải có trách nhiệm chăm sóc anh, chữa trị cho anh. Nhưng bây giờ..”
Sau những lời đó, cô cũng không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng.
Hoắc Kiến Phong nắm chặt áo choàng tắm trong tay, nghiêm túc nhìn cô: “Cho nên, cô vẫn chưa tha thứ cho tôi sao? Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi sao? Cô vẫn còn để ý đến chuyện đã xảy ra sáu năm trước à?”
Tiêu Nhi không nhìn vẻ mặt của anh, hơi hất cắm lên, nói: “Cứ cho là thể đi! Con người tôi lòng dạ hẹp hòi, có thù sẽ báo. Tôi chỉ cần nghĩ đến năm đó nếu như vận may của tôi kém hơn một chút, không bị sóng cuốn đi, gặp được Hồng Liệt, hoặc là tôi rơi xuống, đầu đập thẳng vào vách đá ngầm thì tôi đây chỉ có thể làm mồi cho cá rồi. Trên đời này cũng không còn có tôi, càng không thể có Vân Thiên…”
Giọng cô dần trầm xuống, do không kiểm soát được mà trong mắt đã lấm tấm những giọt nước.
Hoắc Kiến Phong nghiến răng, siết chặt quai hàm sắc bén: “Tôi biết, tôi biết chuyện năm đó rất nguy hiểm, nhưng bây giờ cô cũng biết, tôi không phải cố ý. Tôi thực sự muốn cố gắng hết sức để cứu cô trở về. Năm đó, tôi đã ở đó tìm cô rất lâu, không đúng, nên nói là tôi chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô trong những năm qua. Tôi biết cô là loài thảo mộc mạnh mẽ nhất trên thế giới, sẽ không thể chết một cách dễ dàng như vậy. Vì vậy, tôi luôn tìm kiếm, luôn chờ đợi. Nhưng không ngờ rằng cuối cùng giữa chúng ta vẫn có một sự hiểu lầm lớn như vậy, còn khiến trong lòng cô có ngăn cách đổi với tôi.”
Hoắc Kiến Phong rũ mi xuống, trong đôi mắt đen hiện lên đầy sự cô đơn: “Quả thực, trong khoảng thời gian này, tôi cũng có thể cám nhận được cô luôn co ý hay vô tình mà tránh né tôi. Những lúc gần gũi tôi, cùng chung sống với tôi cũng chỉ là vì chữa bệnh cho tô..” Anh buồn bã thở dài: “Bởi vì đã lâu rồi tôi không thấy nụ cười vui vẻ chân thành như vậy trên gương mặt cô.”
Cơ thể của Tiêu Nhi hơi cứng lại, trong ánh mắt của anh có xen lần một chút phức tạp. Hóa ra anh đã biết hết. Hóa ra bọn họ đều đang cẩn thận bảo vệ khoảng thời gian hiểm hoi bên nhau.
Hoắc Kiến Phong mặc áo choàng tắm ngay ngân, động tác chậm rãi mà nghiêm túc tiến về phía trước, dang hai tay ra ôm Tiêu Nhi vào lòng một lần nữa: “Tiểu Nhi, chuyện đã qua rồi. Em cho anh một cơ hội nữa đi, để anh ở bên cạnh bảo vệ em một lần nữa. Chỉ có ở bên em, anh mới có thể cảm nhận được bản thân không chỉ hồi phục về thể chất mà toàn bộ cơ thể và tâm trí cũng trở lại lúc trẻ, giống như chỉ mới hai mươi mấy tuổi vậy. Có lẽ đây là một loại khát vọng và ám chỉ tâm lý, bởi vì dường như chỉ có như vậy, anh mới có thể cảm thấy bản thân xứng đôi với em, xứng đáng ở bên cạnh em.”
Tiêu Nhi để mặc anh ôm lấy mình, khóe miệng cong lên một cách kín đáo, nhưng miệng lại lạnh lùng nói: “Nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu, vẫn cảm thấy có rất nhiều vấn đề như những cái gai đâm vào tôi, khiến tôi băn khoăn. Nếu anh không thể giải thích rõ ràng với tôi từng cái một, tôi vẫn cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta là quá lớn, làm thế nào cũng không thể vượt qua được.”
Hoắc Kiến Phong cúi đầu xuống, dùng cắm cọ sát vào mái tóc mêm mại bên tai cô, khi nhìn thấy đôi môi đang mím chặt để nhịn cười của cô, anh không khỏi giật mình, sau đó thầm thở phào nhẹ nhõm: “Được, vậy em hãy nói ra từng vấn đề một, anh sẽ giải thích rõ ràng với em từng chuyện một. Đêm nay có bao nhiêu khúc mắc, chúng ta sẽ gỡ bỏ bấy nhiêu khúc mắc. Tóm lại, nhất định sẽ nói đến khi khiến em thoải mái, cho đến khi em hài lòng.”
Tiêu Nhi nghiêng đầu khiêu khích nhìn anh: “Nhỡ đâu anh nói dối tôi thì sao?”
Hoắc Kiến Phong giơ lên ba ngón tay mà không cần phải nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: “Anh có thể thề với trời, bảo đảm trả lời thành thật, tuyệt đối không nói bừa, nói dối một câu nào. Nếu như anh không làm được thì sẽ bị sét đánh…”
Ánh mắt Tiêu Nhi sợ hãi, lập tức lấy một tay nhanh chóng che miệng anh lại, đồng thời kéo tay anh xuống. “Không được phép nói linh tinh.” Cô giận dữ nhìn anh, trong mắt vô thức lộ ra vẻ lo lắng: “Tôi không hỏi nữa, sẽ không hỏi cái gì nữa. Có câu này của anh là đủ rồi.”
Đôi mắt đẫm nước của cô sáng lên, như thể chúng được bao phủ bởi những vì sao, sự đấu tranh và do dự thoáng hiện trên khuôn mặt cô, nhưng cuối cùng đều trở thành kiên định.
Trái tim của Hoắc Kiến Phong như bị thứ gì đó bóp chặt một cách mãnh liệt, hoặc dường như có một tấm lưới vô hình vững vàng bao phủ lấy anh.
Từ nay về sau, số phận của anh và cô đã được gần kết chặt chẽ với nhau và sẽ không bao giờ tách rời nhau nữa,
Không phải, có lẽ ngay từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, số phận của họ đã được định trước là quấn chặt lấy nhau, không bao giờ rời xa nhau.
Chỉ là những năm tháng trước đây quá nhiều cay đẳng, những ngày tháng sau này anh sẽ nỗ lực làm cho chúng đều trở nên ngọt ngào.
Hoắc Kiến Phong giữ tay Tiêu Nhi ở bên môi rồi nhẹ nhàng hôn một cái lên tay của cô, sau đó dùng sức kéo cô vào lòng và ôm chặt lấy cô.
Anh siết chặt hai cánh tay, ôm chặt lấy cô như muốn hòa cô vào trong máu mủ của mình.
Tiêu Nhi kiếng chân, rướn cổ, khó khăn lắm mới miễn cưỡng duy trì được hơi thở. Nhưng cho dù như vậy, cô cũng không đẩy anh ra.