Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 58



Chương 58: Vừa ăn kẹo hồ lô vừa trò chuyện

“Chà, lớp đường của chiếc kẹo hồ lô này thật là thơm mài!” “Đúng vậy đúng vậy, táo gai cũng rất ngọt và chua, cổ họng của tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.” Người vu khống Ôn Thục Nhi vừa rồi, cũng không còn quan tâm tới thể diện của mình nữa.

Được một lúc, quang cảnh trở nên sôi động trở lại, và mọi người đều khen ngợi độ ngon của kẹo hồ lô.

“Đúng chứ, rất ngon đấy nhỉ” Ôn Thục Nhi cười cười, chỉ tay về phía bên kia đường: “Kia kìa, chính là ông lão kia bán cho tôi. Sau này mọi người đi ngang qua nhớ tìm chú ấy mua thêm kẹo.” “Oh” Mọi người nhìn theo Ôn Thục Nhi rồi lại gật gật đầu, dường như đã ở cùng phe với cô, và cũng hoàn toàn tin tưởng lời của cô.

Đột nhiên, có người chú ý tới cặp sách của Ôn Thục Nhi, mỉm cười: “Cô Ôn, cô còn giấu hai cây kẹo hồ lô. Không chia cho chúng tôi là không đúng!” Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn theo, họ nhìn thấy cặp sách của Ôn Thục Nhi với hai cây kẹo lớn màu đỏ được cắm bên ngoài.

Màu sắc và hình thức đẹp hơn loại cô tự Ôn Thục Nhi vội vàng bảo vệ kẹo kéo, đỏ mặt, xấu hổ nói: “Đây là của Kiến Phong nhà tôi. Kiến Phong nhà tôi dạ dày không tốt, hệ tiêu hóa yếu, quả táo gai sẽ giúp ăn ngon miệng và tăng cường chức năng của lá lách, đây là thứ tôi đặc biệt để dành cho anh ấy.” Mọi người khi nhìn thấy Ôn Thục Nhi đều ngượng ngùng, đều cười nhạo nói đùa.

“Cô Ôn, cô với cậu ba nhà họ Hoắc hạnh phúc quá nhỉ!” “Chậc chậc chậc, rải “cơm chớ” trong vô thức là nguy hiểm nhất!” “Cô Ôn cái gì, người ta là cô ba của nhà họ Hoắc đấy!” “Cô ba, cô có thể kể cho chúng tôi nghe chuyện của cô và cậu ba nhà họ Hoắc được không?” Một phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi, và những người khác ngay lập tức trở nên cảnh giác và bắt đầu đặt câu hỏi lần lượt.

“Đúng vậy, cô ba, làm sao mà quen được?” “Người nhà họ Hoäc, bọn họ đối xử với cô cay nghiệt vì xuất thân của mình không?” Ôn Thục Nhi đặt cọc kẹo hồ lô trống trơn sang một bên, cắn táo gai nhồm nhoàm nói: “Vì tất cả mọi người đều muốn biết, nên chúng ta hãy ngồi xuống cùng trò chuyện!” Cô nói xong liền dựa vào bồn hoa, khoanh chân ngồi xuống.

Mọi người đều cau mày.

Người phụ nữ này có phải là mất hình tượng quá không? Không màng tới thể diện thì thôi, quảng trường này người qua người lại rất đông, mà lại không sợ bẩn chút nào sao? Nhưng nếu họ không ngồi xuống với cô, vị trí của máy ảnh và micrô sẽ không duy trì được góc tốt nhất.

Bọn họ nghĩ đến đây, chỉ có thể cùng Ôn Thục Nhi ngồi xổm xuống.

Những người trong quảng trường nhỏ, vây quanh Ôn Thục Nhi, ngồi dưới đất ăn kẹo hồ lô, trên sàn nhà đặt micro máy quay.

Cách đó không xa, Ngô Đức Cường sững sờ khi theo dõi hành động của Ôn Thục Nhị, “Cậu ba, cậu có nghĩ rằng cô ba bây giờ giống như một người đứng đầu giáo phái không? Cô ấy đã từng tu luyện bí thuật tẩy não gì đó sao?” Hoắc Kiến Phong nhìn nghiêng, lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Ngô Đức Cường vội vàng im bặt, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thầm oán: “Cô ba bây giờ thật sự rất giống mài!” Hoäc Kiến Phong quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đang ngồi bình tĩnh trong đám người, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong khó phát hiện.

“Cô Ôn, bây giờ mọi người đã ngồi xuống, cô có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi chưa?” Một phóng viên hỏi.

“Được!” Ôn Thục Nhi gật đầu.

Nhưng trước khi phóng viên hỏi, dường như cô lại nghĩ đến điều gì đó, và bật dậy khỏi mặt đất: “Chờ một chút, tôi sẽ mang những cây kẹo hồ lô đến cho Kiến Phong nhà tôi. Anh ấy vừa tan làm, chắc anh ấy cũng mật.” Không đợi phản ứng của mọi người, Ôn Thục Nhi đã bước từng bước nhỏ, bỏ qua mọi người mà chạy về phía Hoắc Kiến Phong.

Cô cười tươi rói, nâng niu hai cây kẹo hồ lô như bảo bối rồi đưa tới trước mặt Hoắc Kiến Phong: “Kiến Phong, món này siêu ngon. Em đặc biệt để dành cho anh. Anh mau ăn thử đi.” Hoắc Kiến Phong không trả lời, mà là nhìn cô một cái.

Ôn Thục Nhi trong lòng lo lắng, dứt khoát trực tiếp nhét cây kẹo hồ lô vào trong tay anh, thấp giọng nói với Ngô Đức Cường: “Trợ lý Cường, giúp tôi đưa cậu ba về nhà trước! Nhanh lên!” Cô chớp mắt với một nụ cười nhếch mép và nhanh chóng quay lại với các phóng viên.

Cô ba, đây là muốn dụ hổ ra khỏi núi sao? Cô ba đã thực sự trở nên thông minh rồi ư? Ngày tháng tốt đẹp của cậu ba sắp tới ư? Ngô Đức Cường phấn khích đến mức có thể hỏi cả mười vạn câu hỏi vì sao trong chốc lát.

Nhưng sau đó Ôn Thục Nhi ngồi xuống một cách xuề xòa, và lại bắt đầu thưởng thức món kẹo hồ lô.

Anh ta bình tĩnh lại một giây, cung kính hỏi ý kiến của Hoắc Kiến Đình: “Cậu ba, chúng ta đi bây giờ chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.