Chương 59: Mưu kế của Ôn Thục Nhi
Người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía trước: “Nếu để cô ấy giúp đỡ tôi, thì tôi thuê các người về để làm gì?” Ngữ khí toát lên sự lạnh lùng, vô cùng nghiêm nghị.
Ngô Đức Cường ấm ức cúi đầu, “Vâng, thuộc hạ đã hiểu.” Ôn Thục Nhi nhai thêm hai viên kẹo, nhìn thấy những người khác cũng ăn gần xong, liền nở nụ cười: “Có phải là ăn cực kỳ ngon không?” “Đúng thế!” Mọi người đồng thanh.
“Nhưng chúng tôi muốn nghe cô trả lời câu hỏi.” Phóng viên gần nhất với Ôn Thục Nhi nói: “Cô Ôn, cô có thể trả lời một câu hỏi của chúng tôi trước được không! Cô và cậu ba nhà họ Hoắc thật sự là vì Bát Tự nên mới kết hôn xung hỉ sao?” Ôn Thục Nhi đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi, nghiêm nghị nói: “Đương nhiên không phải! Bát Tự cái gì chứ! Ngay cả bố tôi cũng không biết tôi ra đời từ bao giờ, làm sao có thể xem ngày sinh Bát Tự với nhà họ Hoắc từ trước đó được?” “Bố của cô không biết ngày sinh của cô, nói như vậy, cô thực sự là một cô con gái ngoài giá thú sao?” Có người nắm được điểm mấu chốt.
Ôn Thục Nhi nở nụ cười: “Cho dù biết là thế nhưng cũng không nên nói toạc ra, chúng ta đều là bạn tốt mà!” “Phải đấy.” Mọi người liếc nhìn người hỏi một cách ghét bỏ.
Lập tức có người hỏi lại: “Cô Ôn, vậy cô và cậu Hoắc là tình yêu đến từ hai phía phải không? Là ai theo đuổi ai giữa hai người vậy?” “Đương nhiên là tôi theo đuổi Kiến Phong nhà tôi rồi!” Ôn Thục Nhi không chút do dự trả lời.
Mọi người đều vô cùng tò mò, tranh nhau hỏi những câu tương tự.
“Sau đó làm sao gặp được?” Ôn Thục Nhi vô thức liếc về hướng Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường, trong lòng nói: Hai người này sao vẫn không rời đi? Thôi kệ, chết thì thôi vậy! Cô ăn hết những viên kẹo cuối cùng, ôm gối cười xấu hổ một hồi mới nói: “Tôi nói cho anh biết, nhưng đừng nói cho người khác biết!” Cô dừng lại và tiếp tục: “Kiến Phong nhà tôi không chỉ là một người ưa nhìn mà còn có tấm lòng cao cả. Anh ấy là một nhà từ thiện lớn. Vài năm trước, anh ấy đã đến trường của chúng tôi để quyên góp tiền. Khi đó, tôi chỉ là một sinh viên năm nhất tầm thường. Ngay từ cái nhìn đầu tiên với Kiến Phong, tôi đã bị ấn tượng bởi ngoại hình, thái độ và sự quyến rũ mà anh ấy toát ra. ” “Suy cho cùng, một người đàn ông có cả sắc đẹp, sự giàu có và tài năng như vậy không phải bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào cũng có thể gặp được. Tôi đã hành động quyết đoán và ngay lập tức tiến hành theo đuổi quyết liệt anh ấy. Sau đó thì, hì hì…” Ôn Thục Nhi chống tay lên hai má, híp mắt cười, khuôn mặt chỉ toàn là sự ngưỡng mộ và ngọt ngào không thể che giấu nổi dành cho người đàn ông đó.
Dáng vẻ như một người đang chìm đắm trong tình yêu.
Tiếng loa lớn, Ngô Đức Cường có thể nghe thấy rõ ràng, lén lút nhìn người đàn ông trên xe lăn.
Cậu ba, không ngờ rằng anh và cô ba có mối duyên phận sâu sắc như vậy? Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô gái, ánh mắt sâu thẳm.
“Cô Ôn, rốt cuộc cô đã theo đuổi được Hoắc Kiến Phong như thế nào? Suy cho cùng cô cũng giống như chúng tôi, cũng chỉ là người bình thường!” Một phóng viên khác hỏi.
Ôn Thục Nhi cúi đầu xấu hổ che mặt: “Anh rất muốn biết tr?” “Đương nhiên. Cô Ôn, cô mau dạy chúng tôi vài kỹ năng, chúng tôi cũng muốn học hỏi!” Những người khác vội vàng nói theo.
Ôn Thục Nhi mặt đỏ bừng cười, mím mím môi: “Vậy thì, nếu như mọi người thật tâm muốn biết, tôi sẽ nói cho mọi người!” Mọi người lập tức trố mắt nhìn với vẻ phấn khích.
Ôn Thục Nhi cười không nói lời nào, lẩm bẩm đếm: “Năm, bốn, ba…” Ai cũng nghĩ cô ấy sẽ tiết lộ sau khi đếm xong, nên nhìn cô chăm chú hơn.
Ngay khi Ôn Thục Nhi đếm “một”, một phóng viên đột nhiên hét lên trong khi ôm bụng.
“Ôi chao, tôi đau bụng quái” Ngay sau đó một người khác cũng lên tiếng kêu lên: “Hự, tôi cũng đau bụng quá”.
“Tôi cũng đau!” “Tôi cũng đau!” Cơn đau giống như bệnh dịch lây lan, lan nhanh giữa đám đông.
Ôn Thục Nhi cũng cau mày đau đớn che bụng: “Không ổn rồi, lẽ nào là bởi vì kẹo hồ lô bẩn sao?” Ngay sau khi cô ấy nói xong, ai đó đã phát ra một tiếng rắm lớn—— Phụt! Tiếp đó những tiếng đánh rắm “Phụt phụt” vang lên trong đám đông.
Chắc là bị tiêu chảy tập thể rồi! Các phóng viên vừa nấy tỏ ra lịch sự đàng hoàng, lúc thì nhắc tới nhân quyền rồi lại đến tự do báo chí, lúc này, mỗi người đều đỏ mặt xấu hổ và nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất.
Vừa muốn che mũi, vừa muốn ôm bụng, lại còn phải bịt rắm lại…
Hốt hoảng đến mức không biết phải làm thế nào khi chỉ có một đôi tay.a