Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 604



Chương 604

Lục Thiên Bảo phản ứng đầu tiên là nuốt nước bot, voi vàng đứng lên tỏ vẻ lấy lòng: “Chị dâu, tôi bắt được tài xế thoát nạn.”

“Thật không?” Tiêu Nhi đi xuống thang cuốn và giờ ngón tay cái vui mừng: “Tuyệt vời!”

“Hi hì, quà nhiên là tuyệt vời!” Lục Thiên Bảo mim cười và đưa ra một câu nói đầy ẩn ý: “Việc khoanh vùng nghi phạm của nhóc Vân Thiên còn phụ thuộc vào sự hỗ trợ dữ liệu của Hoắc gia. Tất nhiên về việc tôi bắt được hắn thì quan trọng nhất vẫn là sự hỗ trợ tài chính của cô Tiêu đây.”

“O.” Tiêu Nhi gật đầu, giật mình: “Chà? Có liên quan đến tôi hay chỉ là liên quan đến tài chính vậy?”

“Này, tất nhiên là phụ thuộc vào cô Tiêu Nhi đây rồi. Không phải cô tài trợ cho phòng thí nghiệm của tôi vào năm tới sao?” Lục Thiên Bảo cười một cách e dè.

Hèn chi anh ấy tỏ ra một bộ mặt vô cùng tích cực và nhiệt tình.

Tiêu Nhi phản ứng lại và bật cười: “Anh Lục, anh không còn chút liêm sỉ nào sao?”

“Dù sao liêm si cũng đâu có ăn được đâu. Tôi đây việc gì phải giữ liêm sỉ chứ?”

Rõ ràng là rất không biết xấu hổ nhưng Luc Thiên Bào lại thẳng thắn nói ra.

Mọi người ai nấy đều cảm thấy mắc cười.

Thấy bầu không khí gần như sôi động, Hoắc Kiến Phong khẽ ho một tiếng: “Được rồi, bỏ qua những chuyện khác đi. Sau này tôi sẽ cùng cậu đi gặp kẻ đó.”

Anh đứng dậy vươn tay về phía Tiêu Nhi: “Em ở đây làm gì? Anh đưa em về phòng nghì ngoi trước.”

Biết anh có chuyện phải làm, Tiêu Nhi không nói nhiều lien cười gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn tự nhiên đặt trong lòng bàn tay to của anh.

Bốn mắt đối diện nhau, mười ngón tay đan chặt. Rõ ràng là một cử chỉ bình thường nhưng dường như có một luồng hơi ẩm vô hình lan tỏa xung quanh hai người, không khí nhanh chóng tràn đầy sự ngọt ngào.

Lục Thiên Bảo nặng nề “hứ” một cái: “Trời ạ, hai cái máy nhét thức ăn cho chó di động này, muốn giết người sao?”

Ngô Đức Cường nhìn bọn họ như một đôi chim uyên ương, liếc mắt một cái nói: “Không, tôi nghĩ ăn cũng ngon đấy chứ?”

Ngô Đức Cường cảm thấy vui khi Hoắc Kiến Phong thấy hạnh phúc, đây chính là sức mạnh của việc thần tượng một ai đó.

Ở ngoại ô, biệt thự của Lục Thiên Bào.

Trong góc phòng khách, một người đàn ông ăn mặc màu mè đang quỳ rạp xuống đất. Anh ta đội một chiếc mũ trùm đen trên đầu, miệng được dán băng dính đang không ngừng rên rì.

Sau khi Hoắc Kiến Phong ngồi vào ghế chính của số pha, Lục Thiên Bảo gật đầu với người đàn ông đứng bên cạnh. Một người đàn ông cường tráng như núi nhấc người đang nằm trên mặt đất rồi ném anh ta vào nơi rộng rãi đối diện sô pha.

Người đàn ông ngã xuống đất và ngay lập tức hét lên, nhưng miệng của anh ta bị chặn lại và chỉ có thể nghẹn ngào bằng một vài tiếng thút thít.

Người đàn ông lực lưỡng vỗ vào sau đầu người đàn ông kia: “Câm miệng. Nếu không tao rút lưỡi mày ra.”

Vừa nói anh ta vừa xé chiếc mũ đội đầu của người đàn ông và xé rách băng keo dán trên miệng người đó một cách thô bạo.

Khuôn mặt của người đàn ông lộ ra, tái nhợt và gầy như trong bức ảnh, đôi mắt anh ta đã khóc đến nỗi đỏ hồng lên.

Lục Thiên Bảo giới thiệu: “Ni Tuấn là tài xế gây tai nạn trong thông tin.”

Ni Tuấn cảm thấy mặt mình sắp bị xé nát, nước mắt chày ròng ròng vì đau. Khi nhìn thấy ánh sáng đầu tiên, anh ta co lại và nhắm chặt mắt. Sau khi điều chinh với ảnh sáng, anh ta mở mắt nhìn mọi người và khung cảnh xung quanh.

An ta co quắp run rẩy vì sợ hãi, đôi mắt đào quanh đã chứng tỏ anh ta đang cảm thấy vô cùng quẫn bách.

Khi nhìn rõ người đàn ông ngồi trước mặt mình, mặt anh ta liền lập tức cắt không còn một giọt máu: “Hoắc tổng, chủ tịch Hoắc?”

Toàn bộ Cấm Thành, không ai là không biết hung thần mặt đen trước mặt, người giàu có và cũng là người tàn nhẫn nhất Cầm Thành. Dù là đối thủ hay người trong công ty hay thậm chí là anh em của mình, chỉ cần họ ngáng đường thì anh sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót!

Lục Thiên Bảo trực tiếp đá Nhi Tuan xuong đất: “Mắt chó của mày mù rồi sao? Biết đó là bố của anh Hoắc mà vẫn còn dám đâm vào, Ai cho mày cái can đàm này vậy? Mày nói đi? Ai là người sai khiến mày làm điều đó với bọn tao?”

Nỉ Tuần hít một hơi, lồng ngực đau đớn như muốn nứt ra, một lúc lâu sau mới đứng dậy từ trên mặt đất rồi kêu lên: “Anh Hoắc, tôi vô tội. Tôi thật sự vô tội, cái gì tôi cũng không biết. Tôi chỉ là mò mẫm trong vài sòng bạc mà thôi. Tôi thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra!”

Hoắc Kiến Phong không nói chuyện, anh dựa vào lưng ghế số pha lạnh lùng nhìn Lục Thiên Bảo và Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường ngay lập tức lấy ra một khẩu súng lục trong túi và đưa cho Lục Thiên Bào một cách kính cần.

Súng lục đen được bảo dưỡng tốt nên thân súng sáng bóng lên dưới ánh đèn.

Lục Thiên Bảo xoay nó trên tay hai lần rồi mới từ từ ngồi xổm xuống, anh ấy đặt khẩu súng lên thái dưong cua Ni Tuấn: “Nhớ kỹ đi, ai đã xúi giục mày?”

Họng súng lạnh lẽo đang chĩa thẳng vào đầu, thân hình gầy gò của Ni Tuấn càng thêm rùng mình, nhưng anh ta vẫn kiên quyết nói: “Tôi không biết, tôi thực sự không biết gì cả, tôi không hiểu anh đang nói cái gì!”

Lục Thiên Bảo giễu cợt: “Hừ. Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.”

Khi giọng nói vừa dứt, anh ta liên bóp cò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.