Chương 63 Mang dược liệu về nhà ông bà ngoại
Ôn Thục Nhi cúi đầu ngượng ngùng vặn vẹo ngón tay: “Nhưng hai người đàn ông như các anh đi theo, tôi cảm thấy xấu hổ.” Hoắc Kiến Phong giật mình, hất cằm về phía Ngô Đức Cường.
Ngô Đức Cường hiểu ra, lập tức lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Ôn Thục Nhi: “Cô ba, đây là thẻ vàng của cậu ba. Cô có thể quẹt thẻ mà không cần mật khẩu. Cô cứ từ từ xem, chúng tôi ở đây chờ cô.” “Được” Ôn Thục Nhi nhận lấy tấm thẻ vàng, lập tức cười ngọt ngào nói: ‘Cảm ơn Kiến Phong, anh đúng là Kiến Phong tốt nhất trên đời!” Cô chạy hai bước về phía thang cuốn, sau đó quay lại dặn dò: “Trợ lý Cường, làm ơn giúp tôi chăm sóc thật tốt cho Kiến Phong!” Ánh sáng mặt trời rọi xuống từ mái vòm mở phía trên và hắt lên người cô, tươi đẹp như mùa xuân.
Ngô Đức Cường không khỏi thở dài: “Cô ba thật sự là một người rất dễ thỏa mãn. Nếu ai cũng có thể như cô ấy, thế giới sẽ tốt hơn rất nhiều.” Hoäc Kiến Phong nghiêm nghị nhìn bóng lưng vui vẻ, ánh mắt đen láy càng ngày càng sâu thẳm.
Màn đêm buông xuống.
Mọi hộ gia đình đều bật đèn trong nhà.
Một chiếc xe thương vụ màu đen đậu trước cổng tiệm thuốc Đông Y Quốc Bảo.
Cửa sau bật mở, một nam một nữ từ hai phía nhảy ra khỏi xe.
Chàng trai để đầu đỉnh, chiếc khuyên tai đầu lâu trên tai phải phát ra ánh sáng lạnh lùng.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ thể thao được cắt may khéo léo màu trắng hồng, làm nổi bật tổng thể sạch sẽ và gọn gàng.
Đèn đường sáng trưng soi rõ hai bóng người.
Một cặp vợ chồng trung niên tình cờ đi ngang qua, sau khi nhìn cô gái vài lần, họ phản ứng lại và tươi cười chào hỏi: “Ồ, Thục Nhi và Việt Bách đã về rồi!” “Vâng ạ!” Ôn Thục Nhi cười đáp: “Cháu chào chú và dì ạ! Hai người đi dạo một vòng sau bữa tối sao? “ỪI” Bà dì nhìn lên nhìn xuống Ôn Thục Nhi mấy lần, khen: “Thật sự là con gái trưởng thành thì sẽ có rất nhiều sự thay đổi! Thục Nhi, sau khi kết hôn, cháu càng ngày càng xinh đẹp. Dì suýt nữa không nhận ra cháu đấy.
“Không phải cháu đẹp mà là do quần áo đẹp.
Ôn Thục Nhi nâng cằm tự đắc, thích thú sờ sờ quần áo trên người: “Đây là quần áo mới mà Kiến Phong nhà cháu mua cho cháu đấy.
“Thật tốt quá, đúng là cuộc sống của cháu càng ngày càng trở nên tốt đẹp rồi!” Bà dì nói đùa.
Ông chú cũng cười hiền lành nói theo: “Còn không phải sao? Thục Nhi của chúng ta, từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh và chăm chỉ, được người khác thương yêu như vậy là rất xứng đáng.” Lê Việt Bách đứng bên cạnh, hậm hực lườm nguýt.
Hứ, mới quen biết có vài ngày, cứ mở mồm ra là lại Kiến Phong nhà cậu. Có thực sự là của cậu hay không, trong lòng cậu còn không rõ sao? Anh ta hắng giọng, bực bội nói: “Chú dì, hai người đừng khen ngợi nữa. Chỉ như vậy mà cũng gọi là thông minh sao? Có thẻ vàng mà chỉ mua mấy bộ hàng giảm giá rẻ nhất, đúng là ngốc nghếch quá đi mất!” Ôn Thục Nhi quay đầu trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu biết gì không! Vợ ngoan phải biết tiết kiệm, chăm lo gia đình, thì mới giúp chồng giữ được gia sản. Hơn nữa, rẻ thì có gì đâu? Rẻ chỉ là cái giá chứ không hề đại diện cho giá trị. Tôi đẹp như vậy, mặc chúng vào, thì chúng sẽ đáng giá gấp trăm lần thôi. Hứt ” Lê Việt Bách cong môi khinh thường: “Người cậu có dát vàng hay dát kim cương sao? Đáng giá gấp trăm lần? Bạn à, dể dành chút liêm sỉ đi!” Người dân trong làng từ lâu đã quen với cuộc xung đột hàng ngày giữa hai đứa trẻ này.
Chú và dì nhìn nhau cười rồi bỏ đi.
Ôn Thục Nhi vẻ mặt nhăn nhó nhìn Lê Việt Bách, chán ghét nói: ‘Cậu nói nhiều quá đấy, mau chóng bê đi!” Lúc hai người đang nói chuyện, ông bà ngoại cũng bước ra với chiếc xe đẩy nhỏ chuyên dùng để chuyển thuốc.
Tính cả tài xế, một nhóm năm người giúp đỡ lẫn nhau, nhanh chóng chuyển tất cả bình và lọ trên xe đến phòng ngủ ngày trước của Ôn Thục Nhi.
Lê Việt Bách đưa tài xế đi rửa tay, trong phòng chỉ còn lại có Ôn Thục Nhi cùng mấy người già.
Nhìn thấy mật rắn và tim rắn chất đống trong phòng, trong lòng Ôn Thục Nhi tràn đầy đắc ý.
Cô phủi phủi bụi trên tay, dựa vào vai ông ngoại, thấp giọng cười nói: “Ông ngoại, không phải loại thuốc ông nghiên cứu, cần những thứ này nhất sao? Ông cứ nghiên cứu đi, nếu không đủ cháu sẽ tìm tiếp cho ông.” Ông ngoại nhìn quanh phòng cười hài lòng: ‘Đủ rồi, những thứ này là quá đủ.” Nói xong, ông nghĩ tới điều gì đó, cau mày lo lắng: “Cháu làm nhiều chuyện như vậy một lúc, nhà họ Hoắc có nghi ngờ gì không?” “Đúng đấy! Cháu một mình ở bên ngoài, bà và ông ngoại cháu đều không giúp được gì, vì vậy nên cháu hãy cẩn thận.” Bà ngoại hiền từ nói theo.
“Đừng lo lắng, những thứ này là Kiến Phong cho cháu. Anh ấy cũng đặc biệt cử người đến giúp cháu. Sẽ không ai nghỉ ngờ cháu đâu. Ông bà đừng lo lắng!” Ôn Thục Nhi khoác tay ông ngoại và bà ngoại, cô cười và nói: “Cháu không sao! Kiến Phong ngày càng tốt hơn với cháu. Anh ấy đã cho cháu rắn làm thuốc và mua cho cháu quần áo mới. Nên bây giờ cháu hơi sầu muộn!” Cô giả vờ buồn bã thở dài: “Hầy, không ngờ rằng mình còn trẻ như thế này đã phải chịu đựng nỗi khổ được người khác cưng chiều…” “Ăn nói linh tỉnh.” Ông ngoại giả bộ tức giận cốc đầu Ôn Thục Nhi, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ cưng chiều: “Nếu người khác đối xử tốt với mình, thì cũng nên trân trọng và đối xử tốt với người khác, biết không?” Bà ngoại mím môi: “Nghe lời than vấn kể khổ này của Thục Nhị, rõ ràng là đang khoe khoang tình cảm với chúng ta mài” Ôn Thục Nhi vội vàng ôm đầu cầu xin: “Không, không, tuyệt đối không phải! Cho dù cháu có 100 lá gan, cháu cũng không dám thể hiện tình cảm trước mặt các vị thần điêu đại hiệp trong giới y học như của hai người đâu.
Mọi người cười đùa một hồi, trong tiệm thuốc vang lên tiếng cười đã biến mất từ bấy lâu.