Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 646



Chương 646

Hoắc Kiến Phong khẽ cau mày lại, vẻ mặt hơi do dự.

Bây giờ tất cả manh mối đều nằm trên người Hoắc Phương Nam, bọn họ cần phải biết rõ chân tưởng.

Đôi mắt của Tiêu Nhi khẽ di chuyển và nhẹ nhàng nói: “Sức khỏe của Kiến Phong không tiện lắm, để tôi làm thay anh ấy vây.”

Tống Phi Phi lắc đầu, cô ta nhếch miệng cười đầy về khách sáo: “Thật xin lỗi cô Tiêu Nhi, người mà ông ấy muốn gặp chỉ có tổng giám đốc Phong. Những người khác không được.”

Tiêu Nhi thấy bất an trong lòng, quay lại nhìn Hoắc Kiến Phong như nói bằng ánh mắt: “Đừng đi.”

Hoắc Kiến Phong nhin thầy thì hiểu nhưng vẫn khẽ lắc đầu, nhìn cô bằng ánh mắt đầy vẻ an tâm: “Mọi người cứ ở đây chờ, Ngô Đức Cường đi theo tôi”

“Dạ cậu ba.” Ngô Đức Cường gật đầu nhìn Tống Phi Phi bằng ánh mắt đầy cảnh giác: “Cô Phi Phi, xin mời dẫn đường”

Tống Phi Phi như trút được gánh năng, trên mặt thoáng nở nụ cười tươi như hoa: “Xin mời đi bên này” Ngô Đức Cường nhìn Tiêu Nhi và Vân Thiên gật đấu rối giúp đẩy chiếc xe lăn đi tới.

Vân Thiên dựa lưng vào xe lăn, đôi mắt đen láy tinh anh liếc qua một vòng rồi đột nhiên đứng thẳng dây: “Bổ, bố quên đem theo điện thoại di động.”

Hoắc Kiến Phong quay đầu lại, hơi ngẩn người ra rồi khẽ cười: “Cám ơn con, con không nói thì bố quên mát.

Anh quay xe lăn trở lại rồi cầm lấy điện thoại di động từ tay Vân Thiên, tiện thể xoa xoa đầu của cậu ấy: “Con và me ngoan ngoãn đứng đây chờ bổ, bo sẽ nhanh chóng trở lại thôi.”

Vân Thiên không từ chối hành động vuốt ve của anh mà còn gật đầu rồi không nói gì nữa.

Hoắc Kiến Phong lại quay xe lăn, một lần nữa lại đuổi kịp Tổng Phi Phi đang đi ở phía trước.

Ngoài mặt thi Tống Phi Phi già bộ như đang nhìn thắng về phía trước nhưng thật ra cô ta vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Hoắc Kiến Phong. Cô ta chủ động giành lấy nắm tay của xe lan mà Ngô Đức Cường đang cắm rồi nói: “Để tôi đấy giúp anh. “Không can dâu.” Hoắc Kiến Phong cũng rất nhanh liên tự mình đẩy xe lăn về phía trước, tránh khỏi bàn tay của cô tạ: “Tôi tự đi được.”

Cánh tay của Tổng Phi Phi như đông cứng lại giữa không trung, lát sau cô ta mới ngượng ngập thu tay lại.

Ngô Đức Cường tỏ vè khinh thường, trong lòng thẩm khen: “Cậu ba, làm hay lắm.”

Đới Quốc Kiến nhìn thấy bóng dáng của ba người họ càng ngày càng xa thì lo lắng nói: “Mợ ba, cô cứ vậy mà để cho cậu ba đi với cô Phi Phi như vậy à?”

Anh ta đã ở nhà họ Hoắc nhiều năm rồi, mặc dù đối với những hiều lầm của vài người trong nhà không nói ra rõ ràng nhưng chỉ it thì anh ta cũng hiểu được bày tám phần.

Hơn nữa mấy lần thấy ánh mắt của Tống Phỉ Phỉ nhìn Hoắc Kiến Phong thì ngay cả người ngoài như anh ta cũng có thể nhận ra hàm ý sâu xa trong đó.

Tiêu Nhi cười ảm đạm: “Tôi chính là người độ lượng như vậy đấy. Vừa hay bây giờ tôi phải đi thăm bác trai rồi.”

Đới Quốc Kiến sửng sốt nhưng chỉ trong chốc lát anh ta đã hiểu được. Đây là gi? Đây chính là yêu thương và tin tưong lẫn nhau. Vốn di giữa cậu ba và mợ ba không cần phải dùng đến lời nói mà chỉ cần thông qua ánh mắt cũng đã hiểu được đối phương muốn nói gì. Cho nên sao họ lại phải sợ một người phụ nữ bên ngoài vừa đê tiện vừa lòe loẹt diêm dủa bày mưu tính kế phá hoại họ chứ?

Tiêu Nhi khom lưng xuống kể sát vào khuôn mặt của Vân Thiên: “Con trai ở đây đợi mẹ nha, mẹ sẽ nhanh chóng quay lại. Được chứ?”

Vân Thiên miễn cưỡng gật đầu: “Dạ.”

Làm sao bây giờ?

Bố mẹ đã định trước, lẻ loi trd trọi cũng phải chiều thôi.

Tiêu Nhi vừa mới rời khỏi thang máy thì một cảnh cửa thang máy khác đã mở ra, Tiểu Thất từ trong đó vội vã chạy ra: “Vân Thiên, có động tĩnh. Hôm nay Lộ Tây bắt đầu động đây rồi.”

Cặp mắt của Vân Thiên sáng lên: “Bắt đầu cử động rối à?”

Từ lúc Vân Thiên gặp chuyện không may thì đã không thấy tăm hơi của Lộ Tây đâu. Ngô Đức Cường đã tốn rất nhiều công sức mới tìm thấy tung tich của cô ta ở căn cứ thực nghiệm dưới tầng hầm. Nhưng không biết là cô ta bị hư hay hết pin rối mà cả máy móc đều rơi vào trạng thái hôn mê, bát luận sạc pin như thế nào cũng không thể dộng dây.

Tiểu Thất lắc đầu: “Không phải. Chi là vừa rối lúc tôi nhìn thấy cô ấy thì phát hiện ngón tay của cô ấy gỗ gõ trên giường theo một tiết tấu nhất định, giống như là lặp lại một loại mật mã kỳ lạ nào đó.”

“Mật mã sao?” Vân Thiên khế nhíu mày.

Tiểu Thất gật đầu: “Ử, tôi cảm thấy như vậy. Nhưng cậu cũng biết roi đó, về phương diện này thì tôi không rành lắm.”

Vân Thiên hiểu rõ nên gật đầu: “Không phải vội, chờ mami về rồi hãy qua đó xem sao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.