Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 648



Chương 648

Tròng mắt Hoắc Tuấn Tủ hơi co lại, trong về mặt bình tĩnh lại toát lên nét phẫn nộ và không cam tâm. Gân xanh nổi cộm lên trên mu bàn tay mà anh ta dùng để bắt tay, anh ta cổ giữ sự ôn hòa trong lời lẽ: “Kiến Phong, anh mời em đến đây không phải để nghe em mặc cả. Anh cho em thời gian ba ngày, hãy nôn hết tất cả những thứ thuộc về nhà họ Hoắc ra, nếu không thì…”

Anh ta không nói tiếp những lời tiếp sau đó nữa nhưng ý của anh ta đã rất rõ ràng.

Anh ta có thể liều một lần thì cũng có thể liều lần thứ hai.

Hơn nữa, nói đến nhẫn tâm thì sao Hoắc Kiến Phong có thể là đối thủ của anh ta được?

Sở dĩ hôm nay anh ta dám làm như thể là vì anh ta đoán chắc dù Hoắc Kiến Phong không nể tình máu mủ ruột rà thì cũng sẽ nghĩ đến công ơn dưong dục của nhà họ Hoắc và tình cảm sâu nặng với bà cụ Nguyệt Anh.

Anh ta không muốn hủy hoại nhà họ Hoắc, Hoắc Kiến Phong đương nhiên cũng giống như anh ta.

Thậm chí anh còn không hi vọng hơn cả anh ta.

Phòng làm việc của bác sĩ khoa xương khớp.

Tiêu Nhi đứng dậy và nói: “Bác sĩ Lý, tôi đã đại khái nằm được tình hình. Bây giờ ông ấy không thế nói chuyện, không có cách nào biểu đạt ý nghĩ của bàn thân, quá trình giao tiếp có thể sẽ khó khăn hơn so với người bình thường. Liệu trình điều trị tiếp sau đây nhờ cả vào các bác sĩ rồi.”

“Yên tâm đi, cô Tiêu Nhi, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.” Bác sĩ Lý đứng dậy tiễn cô và nói: “Nếu có tiền triển hoặc thay đổi gì thì chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho mọi người biết ngay lập tức.”

“Anh cứ làm việc của anh đi, tôi tự qua đó được rồi.” Tiêu Nhi tò ý bảo anh ta dừng lại rồi khom người chào với vẻ đầy cung kính và nói: “Cảm ơn, vất vả cho anh rồi.”

Tiêu Nhi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ thì đi thẳng đến phòng bệnh của Hoắc Phương Nam.

Cô vừa mới đến cửa thì đã nghe thấy tiếng bực bội của phụ nữ vàng lên lanh lành: “Ăn đi, ông ăn đi chứ 7

Tiêu Nhi dừng bước lại, nhón chân chim lên cửa kinh nhìn vào bên trong.

Bên trong phòng bệnh, Vũ Tuyết Như mặc bộ váy dài thêu hoa rất đẹp, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. Bà ta ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, móng tay của tay cầm muỗng sơn đò thắm, bà ta liên tục khuấy cháo trong bát.

Hoắc Phương Nam nằm trên giường, người bị quân đầy bằng gạc, tay chân và cổ đều bị cố định lại, không thể cử động được.

Người giúp việc là thím Kiểu đứng bên cạnh với dáng vẻ khép nép và phục tùng.

Vũ Tuyết Như tùy tiện thổi vài hơi rồi múc một muỗng cháo dầy ắp dút thẳng vào miệng Hoắc Phương Nam.

Cháo đút nhiều quả mà Hoắc Phương Nam thì mờ miệng không ra nỗi nên gần nửa muỗng cháo đã chày xuống bên mép của ông ấy, nhỏ lách tách lên quần áo, lập tức làm ướt hằn một màng ảo.

Vũ Tuyết Như nổi cáu, chau mày tỏ vẻ chê bai: “Thật là ngu ngồc!”

Bà ta quang muỗng lại vào trong bát cháo rồi lấy khăn lau một cách thô lỗ.

Hoắc Phương Nam bị thương khắp người mà bà ta lại bực bội lau mạnh như thế khiến ông ấy lập tức đau đến nghien răng nghiến lợi, nước mắt cũng sắp trào ra.

Ông ấy không nói được, tay cũng không cử động được nên chỉ có thể nhìn Vũ Tuyết Như và những người khác trong phòng bệnh với vẻ mặt đáng thương.

Thím Kiểu thấy không đành lòng bèn sợ sệt nói: “Bà chủ, hay là bà để tôi làm cho?”

Vũ Tuyết Như liếc qua, nhin bà ta với ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Làm gì chứ? Lẽ nào chút việc nhỏ này mà tôi cũng không làm được sao? Hay là thím cảm thấy tôi đang cố ý ngược đãi ông ấy hà?”

Thím Kiều vội vã rụt tay lại: “Không dám, không dám, tôi không có ý đó. Tôi, tôi sợ bà vất và thôi.”

“Hứ!”

Vũ Tuyết Như khó chịu cười lạnh lùng một tiếng rồi nói: “Đừng tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt tôi, tôi biết mấy người già của nhà họ Hoắc các người nghĩ sao về tôi. Nhưng tôi nói cho thím biết, dù bây giờ tôi có ngược đãi ông ấy thật thì đã sao? Trước đây lúc ông ấy còn khỏe mạnh đã đối xử với tôi như thế nào? Bây giờ cái này gọi là báo ứng! Sông có khúc người có lúc, trên đời này không có ai có thể cười suốt cuộc đời!”

Ánh mắt Tiêu Nhi lạnh đi, cô không thể tiếp tục nghe thêm nữa nên thẳng thừng đấy cửa vào trong.

Vũ Tuyết Như nghe có tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Nhi thì ảnh mắt lập tức thoáng vẻ chot dạ. Nhưng bà ta đã ngay lập tức nở nụ cười nho nhã đoan trang và nói: “Chà, Tiêu Nhi đến rối đấy à? Bác đang đút cháo cho bố cháu, con ngồi tự nhiên đi!”

Bà ta vừa dứt lời thì quay lại tiếp tục đút cháo cho Hoắc Phương Nam, động tác cần thận, giọng điệu dịu dàng: “Phương Nam, nào, mờ miệng ra, từ từ thôi, đừng vội!”

Nếu như không nhìn thấy hết rõ ràng mọi thứ ở bên ngoài từ trước thì người binh thường ai cũng sẽ bị lừa bởi tài diễn xuất tài tình của bà ta.

Tiêu Nhi chau mày, tiến về trước giật lại bát cháo và muỗng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.