Chương 651
Ngoại ô Lam Thành, biệt thự Bích Thủy Loan.
Vân Thiên đã mua căn biệt thự này cho Tiêu Nhi và ông cụ Đức.
Ở cổng biệt thự, ông bà ngoại, tiền bối Cổ Thần và mọi người đã đứng đợi từ rất lâu,
Lửa cháy bập bùng trong chậu men. Ông cụ Đức và bà ngoại đứng ở hai bên, phía trước chậu lửa, tay cẩm lá bười. “Vân Thiên, Kiên Phong, hai đứa qua đây, từng đứa một nhày qua.” Ông cụ Đức ra lệnh.
Tiêu Nhi chau mày và nói: “Ông ngoại, không cần thiết phải vậy đâu. Hơn nữa, hai người họ đều đang ngồi xe lăn mà.”
Ông cụ Đức nhíu chặt đôi chân mày bạc trắng rồi nói: “Không được, chì có hai bước thôi, bắt buộc phải bước qua.”
Bà ngoại cũng dịu dàng nói thêm vào: “Quy tắc do ông bà để lại, nói sao cũng có cái lý của nó, Nào, ngoan, bước qua, xua đuổi vân xui”
Tiêu Nhi còn đang định nói thêm gì đó nhưng Vân Thiên đã dừng dậy khỏi xe lăn, búng chân một cái là nhảy qua chậu lửa. “Ngoan!”
Bà ngoại cười tít mắt, dùng lá bưoi quét ba lượt lên người cậu bé rồi nói: “Được rồi, vào trong nghỉ ngơi đi.” Tiểu Thất liền đẩy xe lăn vào trong, đoi Vân Thiên ngồi xuống.
Hai người họ nhìn nhau rồi tự hiểu ý, cùng nhau đến phòng thí nghiệm.
Hoắc Kiến Phong bắt chước làm theo, anh đứng dậy nhày qua chậu lửa rồi để cho ông cụ Đức và bà ngoại dùng lá bười quét lên người một lượt.
Anh cung kính hành lễ rồi nói: “Càm ơn ông ngoại, bà ngoại, đã để mọi người phải tổn tâm sức rồi.”
Bà ngoại mìm cười hiền từ rồi nói: “Không sao cả, chỉ cần các cháu đều bình an là được.”
Ông cụ Đức phất tay tỏ ý chê trách rồi nói: “Đi, đi, đi, mau đi theo học hỏi cháu cố ngoan của ông, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Hoắc Kiến Phong tỏ vẻ bối rối, Tiêu Nhi thì mím môi cười lén.
Đứng trước mặt hai người một già một trẻ này, cậu ba nhà họ Hoặc có the ho mưa gọi gió chẳng đáng là gi.
Cô kéo anh ngồi lại vào xe lăn rồi nói với hai ông bà cụ: “Cảm ơn ông ngoại, bà ngoại, vậy cháu đưa anh ấy về phòng nghi ngơi trước.”
Cũng cùng một câu nói nhưng khi Tiêu Nhi nói ra thì hai ông bà cụ lại mim cười và nói: “Đi đi, đi đi, lo mà nghỉ ngơi.” w..
Trong phòng ngủ trên tầng hai.
Hoắc Kiến Phong chuyển từ xe lăn qua ghế số pha, anh kéo lấy tay của Tiêu Nhi, ra dấu bào cô ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Có phải em có lời muốn nói với anh không?”
Tiêu Nhi do dự một lát rồi thờ dài và nói: “Lúc nãy sau khi anh đi cùng với cô Tổng Phi Phi, em đã đến thăm bác trai. Em nhìn thấy mẹ anh đang chăm sóc cho bác ấy nhưng thái độ của bà ấy có thể nói là rất cay nghiệt.”
Cô chau chặt mày, cần thân cân nhắc lựa chọn từ ngữ để nói: “Thời gian em sống ở nhà họ Hoắc không dài, thời gian tiếp xúc với họ càng không được nhiều, Vì vậy không biết rốt cuộc quan hệ của hai người họ ở trong trạng thái gì. Nếu như chị nhìn ngoài mặt thì ít ra cũng là tương kinh như tân, Nhưng hôm nay em cảm thấy mẹ của anh rất có thành kiến với bác trai. Tinh cảm là chuyện của hai người họ, em không có ý kiến. Nhưng nếu như mẹ của anh tiếp tục làm như thế thì em e là sẽ không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe của bắc trai. Vi vậy em đã tự làm chủ, lấy danh nghĩa của anh, cho người giám sát mẹ anh, không để bà ấy lại gần bác trai nữa. Xin lỗi vì em đã không thương lượng trước với anh.”
Hoắc Kiến Phong giơ tay lên, đặt ngón tay mềm như kén mỏng lên đôi môi mềm mại của cô và nói: Tiêu Nhi, giữa anh và em mãi mãi không cần phải nói xin lỗi.”
Anh nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt đầy vẻ cảm kích rồi nói: “Hơn nữa, em là bác sĩ, em đã đứng trên góc độ của một bác sĩ để đưa ra phương án giải quyết tốt nhất, em làm rất tốt.” Tiêu Nhi nhích môi, nắm lại tay anh rồi nói: “Em chỉ tùy tiện nói xin lỗi vậy thôi, em biết anh sẽ không trách em.”
Nếu không thì lúc đó, khi cô đối diện với Vũ Tuyết Như cô đã không vươn vai ưỡn ngực, nói chuyện thắng thừng như thế.
Hoắc Kiến Phong cạn lời, tắt nụ cười rồi nói: “Nhóc ranh
Tiêu Nhi vui vẻ ngất cằm lên nhưng đột nhiên cô như nhở ra điểu gì đó, biểu cảm lại trờ nên nghiêm túc trở lại rồi nói: “Rốt cuộc anh cả đã nói gì với anh? Anh ta tìm anh nhất định không phải chi đơn giản là để ôn lại chuyện cũ đâu nhi?”
“Thông minh.” Hoắc Kiến Phong cười nhạt, ánh mắt từ từ năng trĩu rồi nói: “Em đã xem báo cáo giảm định quan hệ cha con của anh và bố rồi, em có suy nghĩ như thế nào?”
Tiêu Nhi hơi ngây ra rồi thầng thắn nói: “Thật ra, em cũng vì chuyện này nên mới lo lắng mẹ anh sẽ làm ra chuyện gì đó không hay với bác trai. Hình như bác ấy không hề muốn bác trai biết được thân phận của anh. Việc bác trai đã giấu báo cáo giám định này trong thời gian dài như thế cũng đủ để chứng minh khả năng sau khi anh được sinh ra đã bị khai bảo sai là rất nhỏ. Ông ấy không lựa chọn công khai ngay, chắc là đang do dự, dù cho cuối cùng ông ấy có chọn cách công khai thì chắc cũng chi công khai trong phạm vi nhỏ. Vì vậy, em nghi ngờ, có lẽ bác trai đã nghi ngờ mẹ anh hoặc là ông ấy muốn biết rốt cuộc mẹ ruột của anh là ai trước?”
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, ánh mắt cô nặng trĩu, cô nói tiếp: “Anh nói xem có khi nào bác trai đã gặp tai nạn trong lúc đang dieu tra sự việc này không?”
Hoắc Kiến Phong nhích mép cười nhạt rối nói: “Hơn nữa, còn có liên quan đến mẹ anh?”
Anh nói một cách nhẹ nhàng như thể bây giờ họ đang bàn chuyện của nhà người khác.
Tiêu Nhi chau mày không nói gì, coi như thẩm thừa nhận.
Hoắc Kiến Phong thờ phủ một hơi rồi lạnh lùng nói: “Trên thực tế, anh không chi không phải là con của bố anh mà cũng không phải là con của mẹ anh.”