Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 662



Chương 662

Tại đại sảnh tập đoàn Hoắc Kiến.

Nhìn thấy thân ảnh thon dài của Hoắc Kiến Phong ra khỏi thang máy, mọi người lập tức tập trung lại, đứng ngay ngắn thành hai hàng, cung kính nói: “Tổng giám đốc Hoắc đi thong thả.”

Tuy nhiên, khi mọi người vừa nói xong thì cửa ra vào tự động mở ra, một nhóm người ăn mặc như phòng viên, mang theo microphone và bút ghi âm vọt vào. “Tổng giảm đốc Hoắc, nghe nói anh trai anh Hoắc Tuấn Tú đã được ra tù rồi, đây có phải là sự thật không?”

“Là hối lộ hay là giao dịch vậy?”

Đám phóng viên còn chưa kịp tiếp cận đã hùng hổ đặt ra các câu hỏi sắc bén.

Ngô Đức Cường theo bản năng tiến lên chân trước mặt Hoắc Kiến Phong bảo vệ anh sau lưng.

Bảo vệ ở đại sảnh cũng nhanh chóng phản ứng, đứng thành một vòng tròn bảo vệ cho hai người ở giữa. Sắc mặt Hoắc Kiến Phong âm trầm bình tĩnh, bất động như núi.

Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn mọi người chung quanh, thong thả nói: “Tôi còn chưa nhận được tin tức này, nên không rõ ràng låm. Nếu mọi người có nhìn thấy anh ta thì giúp tôi chuyển lời, mời anh ấy đến đây, chúng tôi đã lâu rồi chưa gặp lại.”

“Anh nói dối. Rõ ràng anh từng gặp qua anh ta rồi.” Camera phía sau lưng dây đặc, không biết ai gào to một tiếng, sau đó còn có một tấm ảnh chụp được phóng to bị ném đến bên cạnh chân Hoắc Kiến Phong.

Tầm mắt mọi người lập tức bị thu hút.

Trong một gian phòng bệnh trắng bóc, hai người đàn ông cực kì ăn ảnh đang ngồi đối diện nhau. Chung quy ảnh chụp vẫn là ảnh chụp, hình ảnh không được rõ nét cho làm nhưng đủ cho mọi người nhận ra hai người trong ảnh là Hoắc Kiến Phong và Hoắc Tuẩn Tú.

Dù sao hai người đều là những khuôn mặt từng được các phương tiện truyền thông đua nhau quay phim phỏng vấn, nhất là lần cuối cùng Hoắc Tuấn Tú xuất hiện trước mặt công chúng với khuôn mặt bị hủy dung làm cho người ta ẩn tượng khó phai.

Ngô Đức Cường biến sắc, vội vàng giảm nát ảnh chụp dưới chân: “Chụp ảnh? Các người còn đạo đức cơ bản không hả?”

“Chúng tôi đại diện cho quyền được biết của công chúng?

Đây chính là sự đoàn kết vì yên ổn của toàn xã hội.”

Có người đúng hợp tình hợp lý reo lên, ngay lập tức có người phụ họa: “Đúng vậy. Đối với những người có tiền trong tay, coi rẻ pháp luật, chúng tôi đương nhiên phải có chút thủ đoạn riêng chứ.”

“Tổng giảm đốc Hoắc, chứng cứ vô cùng xác thực, mời anh giải thích một chút. Lúc trước chính anh đã tổng anh trai mình vào ngục giam, vì sao anh ta có thể xuất hiện ở bên ngoài, còn là cùng với anh trai trong phòng bệnh?”

“Các anh có phải bàn luận về bí mật gì không thể cho người khác biết trong lúc đó đúng không?”

“Phải, vừa nãy anh cũng không cố ý che giấu chuyện các anh gặp mặt, rốt cuộc là vì cái gi?”

“Các anh dám đem luật pháp trở thành trò chơi quyền lực của nhà họ Hoắc sao?”

Các vấn đề liên tiếp được đưa ra, câu sau so với câu trước còn sắc bén hơn vài lần. Tất cả mũi nhọn đều hướng đến nhân phẩm của Hoắc Kiến Phong hoặc hình tượng của tập đoàn

Hoắc Kiến.

Bọn họ vừa hỏi vừa hướng đến Hoắc Kiến Phong Nhân lực bảo vệ không đủ, vòng bảo vệ không thể không thu nhỏ lại.

Ngô Đức Cường bày ra tư thể đề phòng, hạ giọng nói: “Cậu Ba, bọn họ có chuẩn bị mà đến, trận thế ào ạt. Chúng tôi yểm trợ, anh mau rời đi trước đi.”

“Không cần.”

Hoắc Kiến Phong trấn an, vỗ vai anh ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người: “Nếu tất cả mọi người đều thấy rồi thì tôi cũng chẳng cần giấu giếm nữa. Sở dĩ tôi không công khai chuyện này, chủ yếu là bởi lo lắng cho tình hình sức khỏe của anh trai. Tuy anh ấy thật sự là phạm nhân, nhưng vẫn là phạm nhân có nhân quyền. Không phải tôi giúp anh ấy ra tù mà là pháp luật quy định cho phép anh ấy tạm thời rời khỏi nhà tù, tạm tha để chữa bệnh.”

Theo từng lời nói của anh, mọi người đều ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau. “Có phải thực sự có bệnh không vậy? Không phải chuyện mấy người dựng ra đấy chứ?” Một phóng viên nghi ngờ nói. “Đúng vậy.”

Có người phụ họa: “Cho dù là thực sự có bệnh đi chăng nữa, có nghiêm trọng đến mức đó không?”

“Tổng giám đốc Hoắc, anh quan tâm đến sức khỏe của anh trai như vậy, anh em hai người đã hòa giải rồi sao? Hay là vì anh đã giao tất cả cho vợ con anh nên anh không lo lắng anh trai anh sẽ cướp mọi thứ nữa?”

Nháy mắt mọi người đều cười vang, tiếp đó lại có người châm chọc nói: “Tổng giám đốc Hoắc, lúc anh tuyên bố chuyển nhượng tất cả tài sản cho vợ và con mình, có phải là muốn độc chiếm gia tài nhà họ Hoắc rồi đúng không, không phân chia gi cho anh cả và anh hai luôn nhỉ?”

Sắc mặt Hoắc Kiến Phong âm trầm, sát khí lạnh lẽo lập tức tăng vọt,

Cô ba và cậu chủ nhỏ chính là vải ngược của cậu ba. Chi cần đụng đến bọn họ tuyệt đối là tự tim đường chết.

Sau cổ Ngô Đức Cường chợt lạnh, vội vàng cản trước người anh: “Mọi người, mời chú ý từ ngữ, đừng tưởng rằng các người là phỏng viên thì có thể nói hươu nói vượn. Nếu mọi người tiếp tục nói linh tinh như vậy thì cứ chờ tiếp đón luật sư của Hoắc Kiến chúng tôi đi”

Khi nói chuyện, ánh mắt anh ta liếc nhìn về mấy phóng viên miệng lưỡi lợi hại khi nãy, nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì nghi ngờ nói: “Hử, anh không phải là Trác Gia Vũ của truyền thông Quốc Huy sao? Tôi nhớ rõ logo công ty của các anh là hình ngôi sao, sao bây giờ lại biến thành đóa hoa vậy?”

Không nghĩ đến việc bản thân bị nhận ra, Trác Gia Vũ biến sắc, chột dạ lùi từng bước: “Tôi, tôi… tôi mới nghỉ việc. Đúng vậy, tôi mới đi tìm công việc khác”

Sắc mặt Ngô Đức Cường nghiêm nghị, nhanh chóng đảo mắt về phía trước, tìm kiếm vài gương mặt kêu gào lợi hại nhất vừa nãy. Tất cả đều là gương mặt cứng nhắc. Hơn nữa logo dán microhone trong tay bọn họ đều bị cong vênh, rõ ràng không phải là thiết bị chuyên dụng thống nhất do công ty cung cấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.