Chương 663
“Tất cả các người thật sự đều không phải là phóng viên. Cho dù có thật sự là phóng viên, bọn họ cũng không phải do công ty ủy nhiệm, mà là có người thuê đến muốn làm chuyện gì đó” Ngô Đức Cường lớn tiếng kêu lên. Điều này cho thấy có người muốn nhắm vào Hoắc Kiến
Phong, nhắm vào tập đoàn Hoắc Kiến.
Ánh mắt của anh nhất thời ngưng trọng, lớn tiếng nói: “Bảo an, gọi cảnh sát. Bắt hết bọn họ lại. Tôi thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc các người từ đầu tới.”
Trong cuộc đối đầu giữa hai bên, rất đông nhân viên bảo vệ nhận được tin báo đã đến từ khắp các tầng của tòa nhà dần tạo thành vòng vây chống đối với các phóng viên báo đài có mặt.
Đám phóng viên vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều sợ hãi bỏ chạy, đại sảnh đột nhiên trở nên hỗn loan.
Trong lúc hoảng loạn, đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Phóng viên có đúng hay không cũng không quan trọng. Dù sao, những chuyện xảy ra ở đây hôm nay đều đã đồng thời được truyền hình trực tiếp trên mạng.”
Mọi người nghe thấy như vậy, trong nháy mắt liên dừng lại động tác, quay đầu nhìn xem rốt cuộc là ai đã lên tiếng.
Một người phụ nữ mặc quần áo đen, đội mũ lưỡi trai đen chậm rãi bước ra khỏi đám đông, đi thẳng vào trong trung tâm vòng vây, dừng lại trước mặt Ngô Đức Cường và Hoắc Kiến Phong.
Giọng nói quen thuộc, gương mặt cũng vô cùng quen thuộc, trong đầu Ngô Đức Cường liền lóe lên, anh ta nghiêng người sang bên cạnh nhỏ giọng nói với Hoắc Kiến Phong: “Tôi biết cô gái này, họ Trần, lúc trước ở biệt thự ngoại ô phía Nam tôi đã từng gặp qua, tên là Trần Minh Thư”
Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt lại hơi nheo lại.
Quả nhiên, người đứng phía sau chuyện này là cô ta. Trước khi xảy ra chuyện chụp lén, anh đã đoán được.
Trần Minh Thư nắm chặt lấy cây gậy chụp ảnh với điện thoại di động, mim cười nhìn vào ống kính chào: “Xin chào các bạn, nơi này chính là tập đoàn Hoặc Kiến. Hiện tại trước mắt tôi, chinh là một người trên mặt luôn ra vẻ đạo mạo, nhưng thật ra lại là một người không biết cái gì, tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc Kiến, mọi người có muốn nhìn một chút không?”
Trên thanh bình luận, những từ ‘muốn nhìn không ngừng xuất hiện.
Trần Minh Thư cười rạng rỡ, chạm vào màn hình để chuyển camera
Ngô Đức Cường lập tức đứng chân trước mặt Hoắc Kiến Phong, hét lớn một tiếng: “Bảo vệ, bảo vệ.”
Các phóng viên thật và giả có mặt đều tỉnh ngộ, hiện trường lập tức bùng nổ. “Trời ơi. Thật sự là phát sóng trực tiếp. Cô ta thật sự muốn hại chết tất cả mọi người có mặt ở đây sao?”
“Đúng vậy. Không phải chính là muốn đến góp vui sao?”
“Bây giờ còn giữ thể diện, không phải càng dễ bị bắt sao?” Có người kinh ngạc, có người sợ hãi, ánh mắt của tất cả bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía Trần Minh Thư.
Giữa đám đông hồn loạn, hai nhân viên bảo vệ cao lớn thuận thể tiến lên, trực tiếp cầm lấy điện thoại di động trên tay
Trần Minh Thư.
Trần Minh Thư hoàn toàn không có giãy dua, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường: “Cho dù các người cướp được điện thoại của tôi thì sao? Hiện trường có nhiều người như vậy, ngoại trừ thông tin trên điện thoại của tôi và đoạn video bị tung lên mạng, tôi tin rằng máy ảnh điện thoại của mọi người cũng chụp rất nhiều thứ trong đó.”
Cô ta nhìn đám người xung quanh, ngữ khí mê hoặc nói : “Mọi người, mời mọi người chuẩn bị điện thoại hoặc bút ghi âm, bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết, vì sao tổng giám đốc Hoặc trước mặt chủng ta lại tự mình đến gặp anh trai mà không thông báo với mọi người. Bởi vì, bước tiếp theo trong kế hoạch của anh ta, chính là muốn vô thanh vô tức dồn cá nhà họ Hoắc vào chỗ chết.”
“Cái gì? Giết người, dồn người khác vào chỗ chết sao?”
“Trời ơi, chuyện này có thể làm được sao?”
Mọi người lập tức sôi trào, lập tức quay người nhìn về phía Hoắc Kiến Phong. “Tổng giám đốc Hoắc, đây là phạm tội, là mạng người. Thực sự nghĩ rằng có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Tổng giám đốc Hoặc, hiện tại anh đã là người nắm quyền nhà họ Hoắc, vì sao còn muốn sát hại cả nhà họ Hoắc?” Điều mà đám phóng viên giỏi nhất chính là tạo hiệu ứng đám đông, hơn nữa phần lớn hiện trường đều là một đám phóng viên giả không chế mọi chuyện chưa đủ phiền đứng đó xem náo nhiệt, chuyện cứ như vậy bị khuấy cho rối tung lên. Ngô Đức Cường cau mày, tức giận đến nghien răng nghien lợi: “Các người lại đây, tóm lấy người phụ nữ đang tung tin đồn thất thiệt này.”
Hai nhân viên bảo vệ nhanh chóng bước tới, gần như ngay lập tức kẹp chặt hai cánh tay bên trái và bên phải của Trần Minh Thư, muốn đưa cô ta ra ngoài.
Trần Minh Thư cũng không hề giãy dụa, trên mặt thậm chí cũng không có một tia hoảng sợ.
Cô ta nghiêng đâu, ánh mắt như đóng đinh trên mặt Hoắc Kiên Phong, cong môi cười lạnh: “Bởi vì Hoắc Kiến Phong thật sự không phải là người nhà họ Hoắc, anh ta vì quyền lực cùng tiền bạc, tự nhiên muốn đuổi cùng giết tận những người nhà họ Hoắc. Trước khi chiếm lấy tài sản, muốn giết người diệt khẩu, để có thể củng cố vững chắc địa vị cùng thân phận của anh ta.”
“Cái gì?”
Khi cô ta nói ra những lời này, hiện trường lại trở thành một mảnh nảo động.
Đây không còn là những tin tức bình thường nữa, mà thực sự là một quả bom dội xuống. “Có bằng chứng gì để nói như vậy?” Có phóng viên vội vàng đuổi theo Trần Minh Thư để đặt câu hỏi.
Ngô Đức Cường nhớ tới phần tư liệu không được mở ra của Hoắc Kiến Phong, đồng tử co rút lại, lập tức trầm giọng ra lệnh cho bảo vệ: “Đưa cô ta đi. Ngay lập tức”
Bảo vệ lập tức tăng bước chân, nhưng lại bị đám phóng viên lẫn lộn thật giá đang không kích động không thôi kia bao vây. “Không được, các người không thể cứ như vậy mà mang cô ấy đi.”
“Bây giờ một xã hội văn minh là một xã hội pháp quyền, chúng tôi có quyền tự do ngôn luận, hơn nữa chúng tôi có quyền được biết!
Có người đi đầu hét lên, lập tức có người đồng ý: “Đúng vậy. Chúng tôi có quyền tự do ngôn luận.”
“Tổng giám đốc Hoắc, không phải anh muốn thừa dịp trước khi sự việc bị bại lộ, đem cô gái này giết người diệt khẩu, vĩnh viễn giấu bí mật của mình đi đấy chứ?” Có người sắc bén nói. “Tổng giám đốc Hoắc, có phải anh đang sợ rồi chứ? Anh không dám để cô ấy công khai sự thật sao?”
Những câu hỏi mang đầy mùi thuốc súng liên tiếp vang lên, mọi người đều dùng ác ý của bản thân để phỏng đoán Hoắc Kiến Phong, tiến lên ngăn cản bảo vệ rời đi, chính là đang tự nhân danh chính nghĩa bảo vệ cho Trần Minh Thư để cô ta không bị đám bảo vệ đem đi.
Đã nghe thấy võ số lời nói như thế này, nhưng Ngô Đức Cường nhất thời cũng có chút luống cuống: “Cậu ba, làm sao bây giờ?”
Tuy bọn họ chiếm ưu thế về nhân số và lực lượng, bằng sức mạnh của mình họ hoàn toàn có thể trấn áp những kẻ tin này nhưng lại gặp bất lợi về mặt dư luận.
Nếu cùng những người này ra tay, khó tránh khỏi có tổn thương, đến lúc đó chịu tổn hại lớn nhất vẫn là tập đoàn Hoắc Kiến.
Phia trước có sói, phía sau có hổ, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.