Chương 67: Chuẩn bị tới gặp thần y
Về khuya, mọi thứ thật yên tĩnh.
Người đàn ông đẩy xe lăn trở về phòng
nghỉ ngơi.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, hành động của
anh bỗng khẽ khàng trong tiềm thức.
Ánh đèn sáng trưng bật lên, soi rõ tấm
chăn và mền trên giường chính không chút
nếp nhăn, và cả “dải phân cách” nằm ở giữa,
anh chợt tỉnh táo trở lại.
Chỗ chính giữa lông mày của anh cau lại
một cách khó nhận thấy, và đôi mắt sâu của
anh nhuốm màu băng giá.
Anh quay đầu lại, nằm xuống giường như
thường lệ, tắt đèn và nhắm mắt lại.
Căn phòng trống rỗng, chỉ có tiếng thở
của chính anh.
Bầu không khí thật kỳ lạ …
Người đàn ông quay đi quay lại nhiều lần
rồi dứt khoát bật đèn và ngồi dậy.
Anh lấy một quyển sách từ kệ bên cạnh
chiếc gối một cách ngẫu nhiên và lật xem nó
một cách thờ ơ…
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Hoắc Kiến Phong vừa ra khỏi thang máy
liền nhìn thấy Bà cụ Hoắc đang ngồi trên sô
pha uống trà và dì Mẫn đang đứng đợi.
“Bà ơi, xin lỗi, cháu dậy muộn…”
“Không, cháu đâu có dậy muộn.”
Bà cụ Hoắc đặt chén trà xuống, cười
ngắt lời: ‘Là do bà nội già rồi, không ngủ
được, nên đến sớm.”
Cái gì mà không ngủ được, rõ ràng là sợ
cậu ba đột nhiên đổi ý, đúng không?
Dì Mẫn lẩm bẩm trong lòng, khi nhìn về
phía Hoắc Kiến Phong, trong mắt hiện lên
một vẻ lo lắng: “Cậu ba, sắc mặt cậu không
tốt lắm, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Hoắc Kiến Phong vừa định mở miệng, Bà
cụ Hoắc đã cười trước, đội mắt xám liếc về
phía dì Mẫn: “Thục Nhi đêm qua không có ở
đó, Kiến Phong ngủ không ngon là rất bình
thường mài”
Hoäc Kiến Phong: …
Dì Mẫn cúi đầu, mím môi: “Đúng, đúng
vậy. Là tôi nhiều chuyện quá rồi.”
Ngô Đức Cường nhịn không được, phụt
cười thành tiếng.
Tuy rằng bà cụ không thể nhìn thấy
nhưng trái tim của bà thì rõ ràng hơn ai hết.
Đặc biệt không chỉ nhìn thấu, còn dám
nói toạc ral
Hoäc Kiến Phong liếc Ngô Đức Cường
một cái.
Ngô Đức Cường vội vàng che miệng,
đứng thẳng thân thể cứng ngắc, nhịn không
được mà nở nụ cười.
Hoäc Kiến Phong bình thản đảo mắt nhìn
bà cụ, giọng điệu bất lực: “Bà nội, lần này bà
tìm đâu ra thần y vậy?”
Bà cụ Hoắc đưa tay lên, dì Mẫn lập tức
đỡ bà dậy.
Bà cụ Hoắc vẻ mặt uy nghiêm và giọng
điệu vô cùng nghiêm túc: ‘Kiến Phong, vị
thần y lần này rất có uy lực, nhưng tung tích
của người này lại rất bí mật, tính tình tương
đối cá tính, cho nên bên ngoài không được
nhiều người ca tụng. Nhưng thật ra lòng dạ
rất tốt bụng, người có duyên, còn tặng thuốc
thang mà không lấy đồng nào; người không
có duyên, cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền,
cũng khó có thể gặp được. Bà nội cũng đã
hỏi thăm nhiều người và chờ rất lâu mới mời
được người này. Sở trường giỏi nhất của
người này là trị được mọi thứ bệnh nan y, cả
đời chưa từng thất bại lần nào. Chỉ cần là
bệnh nhân được người đó chữa trị, cho dù
không thể lành hoàn toàn thì ít nhất cũng có
thể hồi phục được 80-90%.”
Chỉ cần có 40-50% cơ hội, thì cũng đáng
để thử, nhưng có điều…
Hoắc Kiến Phong bình thản nhếch môi:
“Bà nội, vậy bà thuộc loại bỏ ra lắm tiền để
mua thuốc, hay là người ta không lấy một
của người này lại rất bí mật, tính tình tương
đối cá tính, cho nên bên ngoài không được
nhiều người ca tụng. Nhưng thật ra lòng dạ
rất tốt bụng, người có duyên, còn tặng thuốc
thang mà không lấy đồng nào; người không
có duyên, cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền,
cũng khó có thể gặp được. Bà nội cũng đã
hỏi thăm nhiều người và chờ rất lâu mới mời
được người này. Sở trường giỏi nhất của
người này là trị được mọi thứ bệnh nan y, cả
đời chưa từng thất bại lần nào. Chỉ cần là
bệnh nhân được người đó chữa trị, cho dù
không thể lành hoàn toàn thì ít nhất cũng có
thể hồi phục được 80-90%.”
Chỉ cần có 40-50% cơ hội, thì cũng đáng
để thử, nhưng có điều…
Hoắc Kiến Phong bình thản nhếch môi:
“Bà nội, vậy bà thuộc loại bỏ ra lắm tiền để
mua thuốc, hay là người ta không lấy một
lâu lắm rồi chưa từng có.
Ngô Đức Cường đã hoàn toàn yên tâm,
nhắc nhở: “Cậu ba, mau ăn điểm tâm, ăn
xong còn đi sớm.”
“Không cần.”
Không đợi Hoắc Kiến Phong rời đi, bà cụ
Hoắc trầm giọng quyết định, “Ngộ nhỡ cần
phải để bụng rỗng để kiểm tra thì sẽ bất tiện,
cứ để bụng đói đi!”
Ngô Đức Cường: …
Hoắc Kiến Phong nhướng mày: “Bà nội,
rốt cuộc cháu có phải cháu của bà không?”
Bà cụ Hoắc cười đắc ý: “Còn dám giễu
cợt bà nội, bà nghĩ cháu không ăn một hai
bữa cũng chẳng sao đâu.”
Hoắc Kiến Phong không nói nên lời, quay
đầu nhìn Ngô Đức Cường.
Ngô Đức Cường bất lực duỗi tay ra, ánh
mắt thương cảm nói: “Cậu ba, bà cụ Hoắc là
chủ nhà, thuộc hạ bất lực, cậu chỉ có thể tự
cầu phúc thôi.”
Nhìn thấy sự tương tác giữa ba người, dì
Mẫn không khỏi cười nhẹ: “Cậu ba, bà cụ
Hoắc đang đùa với cậu thôi! Bà ấy yêu
thương cậu như vậy, sao lại nỡ lòng đểcho
cậu đói bụng được? Nhưng việc không thể
bất cẩn trong việc khám bệnh, bà ấy đã dặn
dò Huy Hoàng gói bữa sáng trong hộp giữ
nhiệt, chỉ cần đợi đến khi gặp xong thần y,
cậu sẽ có thể ăn ngay bữa sáng nóng hôi hổi thôi”
Dì Mẫn vừa dứt lời, Huy Hoàng đã bước
ra khỏi phòng ăn, mang theo một chiếc hộp
giữ nhiệt lớn có năm lớp.