Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 677



Chương 677

Bệnh viện số 3 thành phố, ngoài phòng bệnh ICU. Cách cửa sổ quan sát, Tiêu Nhi nhìn Vũ Tuyết Như đang năm bất động trên giường bệnh, nặng nề thở dài.

Ông cụ Tiêu Thiên Đức đau lòng vỗ vai bà ta, nhẹ nhàng nói: “Không sao, tính mạng đã được bảo toàn rồi. Cũng giống như tình huống lúc trước của Vân Thiên. Hiện tại còn chưa tới thời điểm chất độc phát tác triệt để. Cho nên tạm thời vẫn chưa xác định được tên cụ thể chất độc và cách giải độc. Thiên Bảo đã lấy máu xét nghiệm, hy vọng mau chóng có kết quả “.

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, Lục Thiên Bảo thò đầu vào thăm dò: “Tôi đã đem mẫu máu vào phòng thí nghiệm để phân tích rồi. Phải đợi một lúc mới có kết quả. Tôi qua đây xem xem, có giúp được gì không?”

“Tạm thời không có, bây giờ chỉ có thể chờ đợi”

Tiêu Nhi nhìn những con số đang nhảy trên máy móc, vẻ mặt buồn bã: “Cuối cùng, có khả năng vẫn phải dựa vào cuốn sách kia.”

Ông cụ Tiêu Thiên Đức gật đầu: “Đúng vậy. Vì vậy, ông đã viết ra những điều kiện bổ sung đã được truyền từ đời này sang đời khác trong nhà họ Tiêu. Một khi phía bên kia liên hệ với chúng ta, ông sẽ giao cuốn sách hoàn chỉnh cho họ.”

“Như vậy sao được?”

Lục Thiên Bảo buột miệng nói: “Ông à, chúng ta tuyệt đối không thể cúi đầu trước thế lực tà ác.”

“Đây cũng là không còn cách nào khác.”

Ông cụ Tiêu Thiên Đức thở dài, nghiêm nghị nói: “Đã có rất nhiều người vì vậy mà bị hại, không thể nào tổn thương nhiều hơn nữa. Là một bác sĩ, ông không muốn nhìn thấy nhất chính là vị thuốc tốt trở thành công cụ hại người.”

Tiêu Nhi cau mày: “Ông ngoại, bọn họ chưa chắc nói lời giữ lời. Nếu giao hoàn toàn quyển sách cho bọn họ, hệ số mạo hiểm thật sự lớn.”

Ông cụ gật đầu đồng ý: đề này ông cũng đã cân nhắc. Nhưng hiện tại cả cuốn sách đều nằm trong đầu ông. Nếu bọn họ không giữ lời, ông vẫn có thể giải độc. Nhưng nếu không thử, thì thật sự một chút cơ hội cũng không có.”

“Nhưng..”

Tiêu Nhi môi, đang định nói thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Tiểu Thất vẻ mặt đầy lo lắng chạy vào: “Ông Tiêu, chị Tiêu, bên kia, bên kia lại gửi thư đến.”

Ông cụ Tiêu, Tiêu Nhi, Lục Thiên Bảo nhìn nhau, vẻ mặt của họ đồng thời trở nên ngưng trọng. “Là thông báo thời gian và địa điểm sao?” Ông cụ Tiêu trầm giọng hỏi. Tiểu Thất chậm chạp nói, gật đầu: “Trưa mai bọn họ hẹn gặp bên hồ ở công viên Cẩm Tú giao hàng. Thái độ của họ rất cứng rắn, nói nếu không đi sẽ có nạn nhân tiếp theo.”

Tiêu Nhi chặt tay bên hông, ánh mắt sắc bén: “Như vậy cũng quá kiêu ngạo rồi. Ông ngoại, ngày mai cháu sẽ đi gặp bọn họ.” cháu cũng Thiên Bảo tức giận phụ hoa nói. Tiểu Thất yếu ớt nói: “Chị Tiêu, trong thư nói có thể một mình ông nội Tiêu đi, không được phép báo cảnh sát hoặc mang theo vệ sĩ, nếu không vẫn là câu nói “Câu nào?”

Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường đẩy cửa vào, đúng lúc giọng của Tiểu Thất rơi xuống, anh nhiên hỏi.

Tiêu Nhi đầu nhìn, vừa mừng vừa sợ: “Không phải anh về nhà rồi sao? Sao lại tới đây?” Sắc mặt Hoắc Kiến Phong hơi cứng lại, giả vờ thoải mái nói: “Chuyện trong nhà giải quyết xong rồi đến đây xem một chút.”

Anh che giấu rất kỹ, nhưng Tiêu Nhi vẫn nhận ra điều kỳ lạ: “Ở nhà không có chuyện gì chứ?”

“Yên tâm, không sao”

Khỏe miệng Hoắc Kiến Phong giật giật nhẹ, chuyển chú đề: “Vừa rồi mọi người đang thảo luận cái gì vậy? Có liên quan đến tình trạng bệnh của mẹ anh à?”

Vừa nói, Hoắc Kiến Phong vừa liếc nhìn về phía phòng bệnh, nhưng chỉ liếc mắt một cái liền nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. tới. “Đúng, cũng không đúng. Bàn tay đen phía sau lại gửi thư .”

Lục Thiên Bảo lời ít ý nhiều nói hết một lượt tình hình đại khải cho Hoắc Kiến Phong: “Chuyện chính là như vậy. Chỗ này không tiện nói chuyện. Bất cứ lúc nào cũng có người đi vào. Mọi người vẫn là quay về bàn bạc. Tránh ở đây ảnh hưởng bệnh nhân nghi ngơi.”

“Chúng ta đều đi rồi, thì bác gái phải làm sao?” Tiêu Nhi lo lắng nhìn Vũ Tuyết Như.

Lục Thiên Bảo vỗ ngực, xung phong đảm nhận: “Ở đây không phải còn có tôi sao? Dù sao tôi cũng phải chờ kết quả kiểm tra. Mọi người trở về suy nghĩ xem có tiến triển gì. Chúng ta sẽ trao đổi tin tức càng sớm càng tốt.”

Ông cụ Tiêu nhìn lướt qua giường bệnh: “Cũng được, nhìn bà ấy thế này, một lát nữa có lẽ cũng không tỉnh lại. Vậy thì vất vả cho cháu rồi, Thiên Bảo.”

Nhận được lời cảm ơn của ông Tiêu, Lục Thiên Bảo liền hăng hái như đánh tiết gà: “Không vất vả, không vất vả, đều là chuyện vãn bối nên làm.”

Anh ấy đưa bọn họ ra cửa: “Mọi người cứ yên tâm trở về bàn bạc kỹ đi. Có chuyện gì cần cháu, cháu nhất định chết cũng không từ.” Cuối cùng, anh ấy lại níu lấy vạt áo của Hoắc Kiến Phong, thì thầm nói: “Phong, cái mặt thoi của cậu quá khó coi, về nghi ngơi cho tốt đi. Nếu có thể thì nói với ông cụ, trước khi đưa sách ra thì cho mình xem trước đi.”

Hoắc Kiến Phong đưa tay lên vỗ má, hất tay cậu ra: “Vẫn chưa chết tâm.”

Đây là sự ghét bỏ.

Lục Thiên Bảo nhìn chằm chằm bóng lưng của đoàn người đang trôi đi, không cam lòng nói: “Quả nhiên là không có tính người. Lúc trước lời của Tiêu Nhi là thánh chi, bây giờ lời của cả nhà Tiêu Nhi là thánh chỉ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.