Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 682



Chương 682

Thư phòng,

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhìn kim đồng hồ báo thức chỉ vào thời gian xuất phát đã định trước, ông cụ Tiêu đứng dậy, thở sâu, cầm lấy quyển sách được bao bọc cẩn thận trên bàn.

Cửa phòng, bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Tiểu Thất vội vàng tiến vào: “Ông nội Tiêu, ông vẫn nhát quyết phải đi một mình sao?”

Ông cụ Tiêu hiền hòa cười, gật đầu: “Đương nhiên. Tiểu Thất, lòng tốt của các cháu ông hiểu được. Yên tâm, ông sẽ không để mình xảy ra việc gì”

Tiểu Thất muốn nói lại thôi, một lúc sau mới lấy một phong thư giấu ở sau lưng ra đưa cho ông cụ: “Ông nội Tiêu, cái này mới nhân được. Bọn họ bảo ông mang theo điện thoại di động để tùy thời còn liên lạc. Cháu nghĩ giữa trên đường bọn họ có thể đưa ra địa điểm giao dịch mới. Thật sự là không an toàn.”

“Không có chuyện gì, ông sẽ tùy cơ ứng biển.

Ông cụ Tiêu không nghi ngờ gì, tiếp nhận bức thư tùy tay mở ra, một lớp bột màu trắng theo đó tản ra.

Ánh mắt ông rùng mình, muốn che miệng mũi lại nhưng vẫn không kịp. “Cháu…”

Còn chưa kịp nói hết câu, cả người ông cụ liền mềm nhũn ngửa đầu ngã xuống đất.

Tiểu Thất vội vàng đưa tay ra đỡ lấy ông cụ, đám người Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi giấu ở ngoài cửa cũng bước nhanh tiến vào.

Xác định ông cụ đã thực sự lâm vào mê man, Hoắc Kiến Phong lập tức trầm giọng phân phó nói: “Bà ngoại, ông Cổ Thần, phiền các người đưa ông ngoại trở về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Nhi, Tiểu Thất, phiền hai người hoá trang giúp anh. Thời gian có hạn, mọi người phân công nhau làm việc.”

Nói xong anh đã ngồi trên ghế, chuẩn bị tư thế xong.

Tiêu Nhi lo lắng nói: “Kiến Phong, anh thật sự nghĩ kỹ chưa?

Anh muốn thay ông ngoại đi giao dịch thật sao? Tuy người ổn thỏa hơn, nhưng người máy của con trai cũng là một lực chọn tốt. Có “Tiêu Nhi, em không cần nói nữa. Từ trướcc tới nay, những việc tôi làm cho em, cho nhà họ Tiêu, cho ông bà ngoại quá Hoắc Kiến Phong tay cô, âm thanh ấm áp ngắt lời nói: “Chuyện lần này, tôi cảm thấy được chính là ý trời. Cơ thể của anh đã khỏi hẳn, mà anh lại vừa vặn có kinh nghiệm cải trang thành người già trong thời gian dài. Em nghĩ đi, loại người trong lòng đầy thủ đoạn như Kenny Đinh còn không nhìn ra anh cải trang, muốn lừa những người khác chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Em phải tin kỹ thuật hoá trang của mình, cũng phải tin tưởng hành động của anh. Không có việc gì, đến đây đi.”

Tiêu Nhi bất đắc dĩ, mở hộp hoá trang ra, lấy tất cả đạo cụ ra.

Hoá trang thành người già, chuyện lừa dối này, Tiêu Nhi làm không ít, tài nghệ vô cùng thành thạo. Nhưng chỉ hơn mười phút, trước mặt mọi người Hoắc Kiến

Phong từ một thanh niên mắt sáng lông mày kiếm liền biển thành mặt mũi hiền lành của Ông cụ Tiêu. Anh đứng dậy, học bộ dạng ông cụ đi vào bước ở trong phòng, mọi người không khỏi sợ hãi. “Giống, thật sự là quá giống.” Måt Tiểu Thất sáng lên.

Hoắc Kiến Phong vuốt vuốt sợi tóc bạc bên mai, học giọng điệu ông cụ nói: “Thật không giả được, giá cũng không thật được. Tôi chẩn bệnh, sử dụng thuốc, tuyệt đối không làm mọi người thất vọng. Có trời đất chứng giám.”

Sau khi lời nói của anh hạ xuống, đi vòng vèo trở về ngay cả bà ngoại cũng không nhịn được khen ngợi: “Vẻ mặt này, động tác này, ngay cả trên mặt nếp nhăn run run đều giống hệt ông cụ. Chỉ là giọng nói này, hơi khác một chút.”

“Bọn họ chưa bao giờ nói chuyện qua điện thoại với ông ngoại, hẳn là vấn đề không lớn.” Tiêu Nhi nói, trong lòng cũng có vài phần lo sợ.

Vân Thiên xuyên qua đám người, đứng ở bên cạnh Hoắc Kiến Phong, hướng về phía anh ngoắc ngoắc tay: “Bố ngôi xốm xuống.”

Hoắc Kiến Phong khó hiểu, nhưng vẫn theo lời ngôi xốm xuống.

Dưới con måt tò mò của mọi người, Vân Thiên cầm một thiết bị thay đổi giọng nói trong suốt dán vào yết hầu Hoắc Kiến Phong: “Có cái này, bố mới giống ông ngoại hơn so với người máy của con.”

“Phải không?”

Hoắc Kiến Phong theo bản năng mở miệng, sau đó anh liền nhìn thấy kinh ngạc và vui vẻ trên mặt mọi người. Giọng nói này quả nhiên là giống hệt âm tiết của Ông cụ

Tiêu.

Hoắc Kiến Phong nhếch mày, trong mắt hiện lên tán thưởng: “Quả nhiên là thứ tốt, cảm ơn con.”

Vân Thiên kiêu ngạo vận vẹo thân thể buồn bã nói: “Thứ này rất đắt tiền, bố nhất định phải mang về cho con”

Mọi người đứng xem liếc mắt một cái, không nhịn được âm thầm cười trộm. Thằng nhóc này, rõ ràng là quan tâm Hoắc Kiến Phong lại cứ phải bày ra bộ dạng tuyệt tình lạnh như băng này, không hổ là hai bố con.

Không khí khẩn trương bị hai bố con nháo như vậy, rốt cục chậm rãi thoải mái hơn.

Bà cụ lấy quân áo của ông cụ Tiêu cho Hoắc Kiến Phong thay.

Sau khi thay xong, Tiêu Nhi cẩn thận kiểm tra chi tiết một lần, như sợi tóc, từng nếp nhăn, xác nhận không có sai sót, cô mới cầm tay Hoắc Kiến Phong: “Mọi chuyện cẩn thận. Thư có thể không cần, nhưng người nhất định phải trở về.”

Hoắc Kiến Phong vỗ bả vai cô, cong moi cười yếu ớt: “Yên tâm, anh còn chờ em và con nuôi của anh.”

Nói xong anh cầm lấy gói đồ ông cụ đã chuẩn bị xong, hướng mọi người gật đầu, xoay người sải bước trên mặt đất, bước ra cửa.

Ngoài cửa lớn, lái xe đã đợi từ lâu, chỉ còn chờ “Ông cụ Tiêu” vừa lên xe, liền lập tức khởi động xe, rời đi.

Cửa sổ tầng hai, mọi người nhìn thấy chiếc xe rời đi xa qua cửa kính thủy tinh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Nhìn thấy vẻ u sầu trên mặt mọi người, Tiêu Nhi xốc lại tinh thần trấn an nói: “Bà ngoại, tiền bối, mọi người đừng như vậy. Các người phải tin tưởng ông ngoại, cũng muốn tin tưởng Kiến Phong.”

“Chúng ta đương nhiên tin tưởng cậu ấy, nhưng phải hoàn toàn không lo lắng, trong lòng không làm được.” Bà cụ buồn bã thở dài, vẻ mặt mọi người cũng trầm trọng.

Nhìn thấy Ngô Đức Cường đứng ở góc, vẻ mặt mong ngóng dựa tường nhìn phương hướng xe biến mất, từ đầu tới cuối không nói câu nào.

Tiêu Nhi bỗng nhiên nhạy bén nhớ tới: “Trợ lý Ngô, Kiến Phong không phải nói ở bố trí theo dõi bên ngoài sao? Có thể cho mọi người cùng nhau xem được không?”

Ngô Đức Cường phục hồi tinh thần lại, vô trán: “Ai nha, tôi mải tức giận vì cậu Ba không cho tôi đi thay cậu ấy thiếu chút nữa quên mất việc này. Mợ ba, mọi người đi theo tôi.”

Ngô Đức Cường nói xong, liên mang theo mọi người đi tới thư phòng. Tiêu Nhi ôm vai bà ngoại đang định đi theo thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.