Chương 694
Bà cụ thắng thần giải thích: “Gia tộc này của chúng ta được gọi là Phần Trại, cũng giống như cái tên, người sống trong gia tộc đều là nữ.
Tất nhiên, không có nghĩa là trong gia tộc của chúng ta không có nam. Mà là vì sau khi người trong tộc kết hôn và sinh con, nếu sinh con gái thì sẽ được có tên trong gia phả, được nuôi nấng đến lớn ở trong tộc, kế thừa gia tộc từ đời này sang đời khác.
Nếu sinh con trai thì sẽ được gửi ra bên ngoài tộc nuôi đến khi lớn, học hỏi kiến thức và kỹ năng bên ngoài. Mặc dù không có tên trong gia phả, nhưng vẫn có mối quan hệ huyết thống với gia tộc, vẫn được hưởng sự chu cấp về vật chất của gia tộc”
Nói đến đây, ánh mắt bà cụ trở lên sâu thẳm, lộ ra vẻ đau buồn nhàn nhạt: “Bố của cháu cũng chính là con trai của bà. Năm đó lúc nó được gửi ở ngoài tộc đã lén yêu mẹ của cháu.
Vì bị gia tộc phản đối, bọn nó liền lặng lẽ bỏ trốn. Nó là đứa con trai duy nhất của bà, bọn bà đã cho rất nhiều người trong gia tộc tìm kiếm khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn muộn mất một bước. Đợi đến khi bà tìm được bọn nó thì bọn nó đã bị kẻ thù truy sát ở bên ngoài, đã ở trong tình trạng hấp hối rồi. Khi đó bà mới biết, bọn nó đã sinh được một đứa con trai.
Có điều đứa trẻ đã bị người ta bắt trộm ở bệnh viện. Bọn họ tìm rất lâu đều không tìm thấy… Nhưng rồi cũng không còn cơ hội tìm tiếp nữa.”
Nỗi đau lớn nhất của đời người không có gì bằng người đầu bạc tiền kẻ đầu xanh.
Bà cụ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong veo lăn xuống khuôn mặt bà: “Bà hứa với bọn nó, nhất định sẽ tìm được đứa trẻ về, nhất định sẽ đưa đứa trẻ về nhà nhận tổ tiên.”
Bà cụ nhìn Hoắc Kiến Phong, khóe miệng nở một nụ cười đau khổ “Ông trời có mất, trải qua trăm nghìn vất vả, bà cuối cùng cũng tìm thấy cháu rồi, cháu ngoạn của bà.”
Nói đến đây, bà cụ không thể kiềm chế được tình cảm của mình, dang đôi cánh tay muốn ôm Hoắc Kiến Phong một cái.
Cơ thể Hoắc Kiến Phong gần như là lùi về phía sau theo bản năng, né tránh vòng tay của bà cụ Đôi mất mờ nước của bà cụ trong nháy mắt liền trở lên tối tầm, vẻ mặt tràn đầy đau khổ
Đồng tử của Hoắc Kiến Phong khẽ co lại như bị kim châm. Anh nhếch miệng, khó khăn nói: “Xin lỗi, tất cả chuyện này đến quá đột ngột, cháu nghĩ cháu cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Anh chịu lắng nghe chuyện này, chịu nói câu này đã là một sự tiến bộ lớn rồi. “Đúng đúng đúng, bà quá nóng vội rồi.” Bà cụ vui mừng lau nước mắt trên khỏe mắt: “Hồng Nhung, Bách Hợp, tài liệu về gia tộc lúc trước tôi bảo các cô chuẩn bị đã xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì mau cầm qua đây cho thiếu chủ xem, để thiếu chủ từ từ tìm hiểu “Vâng”
Hồng Nhung và Bách Hợp đồng thanh trả lời, bọn họ đang định xoay người đi lấy đồ thì Hoắc Kiến Phong đột nhiên ngắt lời nói: “Chuyện đó, bây giờ chưa cần phải vội, dù sao đi nữa cũng không thể xem hết tài liệu trong chốc lát được. Cháu muốn bảo mình vẫn bình an cho người nhà trước, ngoài ra, bây giờ vẫn còn có người đang nằm trên giường bệnh, trước tiên phải cho họ thuốc giải đã.”
Anh nhìn về bà cụ, ánh mắt thành khẩn: “Có được không ạ? “Được, tất nhiên là được.” Bà cụ thoải mái gật đầu: “Chỉ cần cháu không nhắc đến việc rời khỏi đây thì cháu muốn làm gì cũng được.
Bà cụ đứng dậy, dặn dò Hồng Nhung và Bách Hợp: “Các cô chăm sóc thiếu chủ cho tốt vào, làm mọi việc theo yêu cầu của thiếu chủ. Tôi đi triệu tập các trưởng lão trong tộc, chuẩn bị mở cuộc họp gia tộc, chính thức nói với mọi người tin vui này. “Vàng”
Hồng Nhung và Bách Hợp đồng thanh, cung kính tiền bà cụ ra khỏi phòng,
Cửa phòng đóng lại, Hoắc Kiến Phong nghe thấy tiếng bước chân của bà cụ xa dần.
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong khôi phục lại vẻ lạnh lùng, lãnh đạm nhìn bọn họ, thắng thần: “Bây giờ phiên các cô đưa thuốc giải cho tôi trước Bách Hợp và Hồng Hoa nhìn nhau, trên mặt hai người cùng lộ ra vẻ hơi ngập ngừng
Trong phút chốc, Bách Hợp mới mở lời trước. “Chế độc giải độc đều là do cô ấy làm, việc này tôi không biết gì cả.
Việc do mình gây nên, vẫn là chỉ có mình gánh vác
Hồng Nhung thấy không thể trốn tránh được nữa, chỉ có thể lấy ra quyển sách được bọc trong tấm vải bố đưa cho Hoặc Kiến Phong, hậm hực nói: “Quyển sách anh mang về là giả, không có một chút giá trị tham khảo nào cả. Cho nên, tôi không thể chế thuốc giải được, không cứu được bọn họ.