Chương 710
Bỗng nhiên, Hồng Nhung vỗ ót mình một cái: “Tôi biết rồi.”
Cô ta gian xảo cười một cái, kéo Bạch Bách Hợp tới bên cạnh, ba cái đầu cùng chụm lại, cô ta mới nhỏ giọng hỏi: “Không phải là bà chủ định cho Thiếu cưới Lan có cô đấy chứ?”
Cơ thể Phương Thảo cứng đờ, hất tay Hồng Nhung ra, rồi lại vuốt vuốt tóc mai hai bên, giả vờ như không nghe thấy gì cả: “Nhớ là đừng có bàn tán linh tỉnh sau lưng bà chủ đấy. Tôi có việc phải đi trước đây. “Chị Phương Thảo đi thong thả
Hồng Nhung nhìn chằm chằm vào bảng lưng của Phương Thảo, dùng bà vai dụng cánh tay Bạch Bách Hợp một cái, rồi lại nhảy mắt ra hiệu.
Bạch Bách Hợp cũng dụng vai cô, nháy mắt ra hiệu,
Cho đến khi bóng dáng Phương Thảo đã khuất hắn, hai người bạn họ mới ngầm hiểu mà cười phá lên 1/6 với nhau.
Hồng Nhung dựa lưng vào tường, nghiêng đầu nói: “Không thể không nói, Lan cô cô của chúng ta cũng rất lợi hại. Chẳng những tuổi trẻ xinh đẹp, còn có năng lực siêu đỉnh, thật sự là người xuất sắc nhất trong thế hệ của chúng ta.
Bạch Bách Hợp chen tới đứng bên cạnh Hồng Nhung, dựa đầu vào tường nói: “Ừ. Nhưng bây giờ thế giới bên ngoài phát triển quá nhanh. Phần Trại bao nhiều năm nay lại quả bảo thủ, khiến vấn để tồn đọng còn quá nhiều. Nếu như không muốn bị đào thải như trong lịch sử thì nhất định phải dựa vào người ngoài. Lan cô cô dù có lợi hại thế nào đi nữa, chỉ sợ là một mình cô ấy cũng không thể điều khiển được cả bàn co.”
“Cop cop cop…”
Tiếng bước chân có tiết tấu vang lên trong hành lang, Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp lập tức im bặt.
Các cô đồng loạt quay đầu đi chỗ khác, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Trên hành lang, một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đỏ chói đang đi về phía bên này.
Dáng người của người phụ nữ đó cao gầy tinh tế, mái tóc đen óng được búi cần thân sau dầu, lọ ra cái 210 cổ cao ba ngân trắng ngắn. Đôi mắt sáng long lanh, môi đỏ mọng xinh đẹp. Giày cao gót tâm phân gỗ cặp cấp xuống sàn nhà, tạo thành một bản nhạc nền vớ cùng mạnh mẽ.
Chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi thôi mà người phụ nữ kia đã tới trước mặt họ.
Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp lập tức đứng thắng lên, cung kính nói: “Lan cô CÔ! “Ngoan” Lan cô cô cười với các cô một tiếng, cất giọng gọn gàng linh hoạt: “Bà gọi tôi tới.”
“À?” Hồng Nhung hơi sửng sốt.
Hoắc Kiến Phong vẫn đang ở bên trong mà?
Bà chủ không chờ đợi được mà đã định cho hai người ra mắt nhau rồi sao?
Bạch Bách Hợp nhìn Hồng Nhung như thế, thì biết ngay cô ta chưa kịp phản ứng lại, nên vội vàng đưa tay bịt miệng cô ta lại, đẩy cô ta sang một bên. Sau đó mới quay lại phía cửa, làm dâu mới với Lan cô cô.
Lan cô cô nhìn thấy hai người kì lạ như vậy cũng chỉ nhíu máy lại chứ không hỏi gì nhiều.
Cô ta gõ nhẹ lên cửa, cung kinh nói: “Bà ơi, cháu đến rồi
Bao đi 3/6 Trong phòng truyền ra giọng nói của bà cụ, Lan cô cô mới đẩy cửa đi vào.
Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp ngoan ngoan cúi đầu thật tháp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tìm, ngoan ngoãn đứng một bên, thái độ rất cung kính, hoàn toàn không có vẻ lắm chuyện như lúc nãy.
Nhưng đến khi cửa phòng đóng sầm lại, hai người lập tức dân tại lên cửa nghe ngóng.
Hồng Nhung nhếch miệng, yên lặng cười trộm: “Hi hi, lần này có trò vui đề xem rồi.”
Bạch Bách Hợp ra dầu ý bảo Hồng Nhung im lặng, rồi dán lỗ tại lại gần hơn.
Trong gian phòng.
Bà cụ tươi cười rạng rỡ, ánh mắt đảo qua bộ đôi màu đỏ mà Lan cô cô đang mặc trên người, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Tới rồi! Nào, để bà giới thiệu cho cháu. Ừm, đây chính là cháu trai ruột của bà, bên ngoài tên của nó là Hoắc Kiến Phong, trong này thì cháu cứ gọi nó là Dạ Thần. Dạ Thần, đây chính là Lan cô cô, tên thật là Tô Tuyển”
Hoắc Kiến Phong thu lại hơi thở lạnh thấu xương quanh thân mình, lạnh nhạt gật đầu với Lan có có một cái, xem như là chào hỏi, 416 Bà cụ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Nhưng ngược lại, Lan cổ cô thì lại không để ý, đó xét từ trên xuống dưới Hoắc Kiến Phong vài lần, rồi cười nhẹ nói với bà cụ: “Bà ơi, quả nhiên không hổ danh là cháu trai của bà, quả nhiên là đẹp trai tuấn tú, rất có khí chất đàn ông. Cái cơ thể này, thể trạng này, có vẻ dậy thì cũng khá thành công. Cháu nghe danh anh ta đã lâu, nghe nói là đứa cháu này có tài năng rất đáng nể, tung hoành trong giới kinh doanh, hô mưa gọi gió, có thành tích rất cao trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Sau này có bà làm một lãnh đạo chính trực nghiêm minh, cùng với đứa cháu ngoan này phát triển bên ngoài nữa, nhất định Phần Trại của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Đôi lông mày đang nhíu chặt của bà cụ cuối cùng dãn ra, dở khóc dở cười nói: “Đừng có mở miệng một tiếng cháu ngoan, hai tiếng cháu ngoan như thế nữa, làm cho cái độ tuổi đẹp như hoa như ngọc này của cháu giả hơn bao nhiêu. Tính ra thì cháu còn nhỏ hơn Dạ Thần hai tuổi đấy! Đều là người trẻ tuổi với nhau, sau này đều là lực lượng chủ chốt của Phần Trại chúng ta, không cần phải tính toán về vai về làm gì cả, nghe rất xa cách. Sau này còn nhiều thời gian giao lưu với nhau, cứ gọi thắng tên là được, biết chưa?”
Lúc nói như thế, bà cụ liếc mắt ra hiệu cho Hoặc Kiến Phong một cái.