Chương 772
Làm Tương sắc mặt trầm xuống, Vivian lập tức hạ giọng nói bổ sung.
“Anh Hoắc, những thông tin cụ thể của tiêu chuẩn thì chúng tôi tạm thời cũng không thể tiện lộ ra, nhưng mà công ty chúng tôi rất chính quy nên những chi tiết nhỏ nhặt này đề sẽ ghi lại bên trong hợp đồng.
“Phụt
Tiêu Nhi đang bưng tách trà muốn đưa vào trong miệng, suýt chút nữa phun ra ngoài: “Các người hạ độc bà cụ rồi buộc chúng tôi đến nơi đây gặp mặt mà dám mở miệng nói công ty của mình chính quy sao? Các người có phải có cái gì đó hiểu lầm với hai chữ chính quy hay không vậy?”
“Cô Tiêu, hạ độc chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ, hơn nữa chúng tôi cũng có thuốc giải. Chỉ cần cô chịu đáp ứng điều kiện của chúng tôi thì chúng tôi thật sự cũng sẽ không hại tính mạng người khác. Người Emma da trắng nói rất sứt sẹo.
Tiêu Nhi lập tức năm chặt chén trà đem chén trà vỗ lên bàn “Cạch.“
“Cho nên các người thừa nhận là các người đã hạ độc bà Cụ sao?”
Emma lúc này mới ý thức được đã trúng cái bẫy của Tiêu
Nhi, vội vàng che miệng, trên mặt đã không còn lạnh lùng và phách lỗi như trước.
Lâm Tương thấy chuyện cũng không giấu được, dứt khoát thẳng thần nói: “Đúng, chính là chúng tôi hạ độc. Cô Tiêu, chúng tôi có thể không kinh động bất cứ người nào để làm nhiều chuyện như vậy không phải chứng minh thực lực của chúng tôi sao? Chẳng lẽ cô không muốn gia nhập vào công ty chúng tôi, trải nghiệm một chút việc thân phận mình là dao thớt, người khác là thịt cá sao?”
Tiêu Nhi cười khinh bỉ, giơ ngón tay cái lên.
“Lần đầu tiên tôi nghe được có người có thể đem chuyện bỉ ổi nhường này mà không biết xấu hổ nói đến đường đường chính chính như thế, lợi hại. Rất lợi hại nha!” Lâm Tương hai mắt hung tợn híp lại, quay đầu nhìn về phía
Hoắc Kiến Phong: “Việc đã đến nước này rồi, chẳng lẽ anh cũng không muốn thuốc giải sao?”
“Muốn.” Hoắc Kiến Phong kiên định gật đầu, nhưng chợt anh liền nói xoay chuyển: “Nhưng mà chuyện “bảo hổ lột da” chúng tôi cũng không làm. Tập đoàn Ngôi Sao cũng xem như xí nghiệp y dược số một số hai thế giới, vậy mà lại sử dụng thủ đoạn đê hèn đối với một người già thế này ư, các người căn bản không xứng với y thuật của Tiêu Nhi. Đối với tôi mà nói thì bà cụ chỉ là một người xa lạ nhưng có chút liên hệ huyết thống mà thôi, muốn dùng sinh mạng của bà ta đến uy hiếp tôi, trao đổi người có thể ở bên tôi nửa đời sau sao. Không thể không nói, các người tưởng tượng quả thật có chút nhiều rồi đó.”
“Anh!” Giễu cợt vô cùng, trong nháy mắt khiến cho sắc mặt Lâm Tương xanh xám. Hai bàn tay đã nắm chặt thành quyền, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay mới miễn cưỡng duy trì được dáng vẻ lạnh lùng của cô: “Ồ, anh là cháu trai ruột của bà già kia mà anh lại có thể nói ra những lời này sao? Anh cho rằng anh làm bộ phủi sạch quan hệ thì chúng tôi liền sẽ mắc lừa anh sao?”
“Mặc kệ các người có tin hay không thì đây chính là lời nói trong lòng tôi. Bà ta cũng chưa bao giờ nuôi dưỡng tôi một ngày nào, tôi căn bản cũng không có bất kỳ cảm tình gì với bà ta. Nhưng mà Tiêu Nhi thì khác biệt, cô ấy xuất hiện ở bên trong sinh mạng của tôi, giống như ánh sáng cứu vớt nửa đời trước tối tăm không ánh sáng mặt trời của tôi, hơn nữa sẽ làm bạn với tôi đi đến hết cuộc đời này. Đối với tôi mà nói thì trên thế giới này sẽ không có người nào có thể quan trọng hơn cô.
Hoắc Kiến Phong cong môi cười yếu ớt nhìn về phía Tiêu Nhi, ánh mất ôn nhu lưu luyến “Tôi thà rằng chính mình bị uất ức cũng không nguyện ý để cho cô ấy chịu một chút oan ức gì, thì làm sao tôi lại đem sinh mạng một bà già không có quan hệ gì, áp đặt ở trên người cô ấy được chứ?”
Tiêu Nhi nhìn Hoắc Kiến Phong, hai mắt nhỏ giọt giống như ẩn ý đưa tình. Lâm Tương đàm phán không thành lại bị lấp đầy miệng thức ăn cho chó, cô khó khăn nuốt xuống dưới, miễn cưỡng duy trì được dáng vẻ lạnh lùng nói: “Được, có nguyên tắc có cốt khí, chúng tôi cũng không thích miễn cưỡng người khác, ngược lại điều kiện chúng tôi đã đặt ở chỗ này, các người cố gắng mà cân nhắc. Nhưng mà tôi cũng nhắc nhở các người, bà già kia cũng không còn nhiều thời gian, độc dược trong cơ thể bà taba ngày sau nhất định sẽ phát tác, đến lúc đó thì Hoa Đà tái thể cũng không cứu được bà ta đâu.
Dứt lời cô ta liền đứng lên, Emma lập tức kéo ghế ra dùm cô, Vivian nhìn về Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong rồi hừ lạnh một tiếng.
Nhìn xem bà người quay người đi ra cửa, Tiêu Nhi quyết tâm liều mạng, đứng lên: “Ba vị, xin dừng bước.”
Hoắc Kiến Phong kinh ngạc nằm chặt lại tay của Tiêu Nhi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Nhi cho anh cái ánh mắt yên tâm, tiếp tục nói với ba người.
“Các người muốn tôi tham dự nghiên cứu là hạng mục gì, trước tiên có thể cho tôi xem một chút tài liệu được hay không?”
Lâm Tương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, quay người bình tĩnh nói: “Xem ở cô còn có mấy phần thành ý, tôi cho cô xem một chút vậy.”
Cô nháy mắt ra dấu, Emma lập tức lấy ra tài liệu từ trong túi đưa cho Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi đọc qua tư liệu, ba người bọn họ một lần nữa trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống. Sau mười mấy phút, Tiêu Nhi khẽ chọc lấy trang bìa văn kiện, nhàn nhạt mở miệng “Cô Lâm, tha thứ tôi nói tháng, bên trong hạng mục của các người toàn là chút thuốc kéo dài tuổi thọ, bảo vệ sức khỏe tổn công tổn sức mà mời tôi gia nhập vào như vậy có phải quá phóng đại hay không?”
Lâm Tương hai mắt lạnh lùng cong môi lên: “Cô Tiêu, cô không nên xem thường những thứ thuốc bảo vệ sức khoẻ này. Người hiện đại trình độ sinh hoạt càng ngày càng cao, mỗi người đều hy vọng có thể sống được tốt hơn, càng lâu hơn, thuốc bảo vệ sức khỏe là xu thế tương lai, nằm giữ thị trường rất rộng lớn.