Chương 782
“Ngốc!” Tiêu Nhi dựa vào trong ngực ẩm áp của anh, cười yếu ớt nói: “Anh còn nhớ đại sư Viên Kính không? Ông ta đã sớm tính qua cho em, bên trong số mệnh của em bắt buộc phải có kiếp nạn này, nên chuyện này cũng không có bất cứ liên quan gì đến anh cả.”
“ Không, nếu như em không có gặp phải anh, nếu như lúc đó anh không có chọn sai…”
Tiêu Nhi đưa tay, đầu ngón tay trắng thuẫn đặt ở trên môi của anh: “Không có nếu như. Lúc đó mục đích của Hoắc Tuấn Tú chính là em, mặc kệ anh tuyển chọn như thế nào thì kết quả cuối cùng đều giống nhau. Hơn nữa coi như ông trời lại cho em cơ hội làm lại một lần thì em vẫn lựa chọn nhận biết anh như cũ, gả cho anh, chỉ cần là anh.”
Hoắc Kiến Phong hai mắt tràn đầy đau lòng và xúc động. Anh khẽ giật giật môi, muốn nói cái gì, nhưng mà nụ cười Tiêu Nhi tràn đầy nhẹ nhàng, cô nhàn nhạt lắc đầu, lôi kéo tay của anh đưa lên huyệt vị của mình. “Anh còn nhớ rõ phía trước em dạy anh bắt mạch như thế nào sao?” Cô mở miệng, bên trong thanh âm bên mang theo ý cười.
Hoắc Kiến Phong không hiểu, mờ mịt gật gật đầu. “Bây giờ anh hãy hết sức chăm chú để cảm nhận mạch đập của em, anh xem có thể cảm giác được cái gì hay không?” Cô hướng dẫn anh từng bước.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời cô nghiêng đầu qua, tinh tế cảm nhận. “Có phải là rất đều đều nhẹ nhàng hay không, hơn nữa cảm giác còn rất có lực?” Tiêu Nhi nhìn xem anh.
Hoắc Kiến Phong gật gật đầu: “Ừ, này là thế nào?”
Tiêu Nhi giảo hoạt nháy mắt mấy cái: “Điều này có ý nghĩa là cơ thể em đã gần như khỏi hẳn, muốn thêm một đứa bé cũng không thành vấn đề.”
Dứt lời, cô đã lấn người mà chuyển lên, trực tiếp ép xuống Hoắc Kiến Phong khuôn mặt còn đang đầy vẻ mờ mịt.
Ánh đèn nhỏ tối mờ lại, không khí kiều diễm đầy căn phòng…
Hôm sau.
Gió nhẹ phất phơ qua rèm cửa màu trắng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm thủy tinh chiếu đốm đốm cả căn phòng.
Trên giường, Hoắc Kiến Phong tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra.
Anh híp lại con mắt, thích ứng tia sáng, thoả mãn thò tay đi ôm người bên cạnh, cánh tay dài vung lên nhưng lại mò cái khoảng không.
Dậy rồi sao?
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, chậm rãi ngồi
Trượt xuống đệm chăn lộ ra vai rộng và dậy. lồng ngực rắn chắc của anh. “Nhi à?” Anh rướn thân thể nhìn về phía phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh đang mở nhưng không có mở đèn, chỉ có lỗ hổng cửa sổ được ánh sáng mặt trời chiếu vào, hết thảy đều có vẻ yên tĩnh rất có thứ tự.
Hoắc Kiến Phong xoay người xuống giường, tìm quần áo để thay đổi, rửa mặt mũi. Trong phòng khách, bà cụ Hoắc và dì
Mẫn đang xem báo, lời ong tiếng ve nói việc nhà.
Nghe được tiếng mở cửa trên lầu, hai người cùng nhau ngẩng đầu lên. “Phong, dậy rồi sao, mau xuống đây ăn cơm, cháo sắp nguội lạnh rồi.” Bà giận trách. cụ Hoắc
Hoắc Kiến Phong cau mày, ánh mắt cực nhanh đảo mắt qua toàn bộ phòng khách: “Bà nội, Tiêu Nhi đâu?”
“Nó ra ngoài rồi.”
“Đi ra ngoài?” Hoắc Kiến Phong sửng sốt một chút mới nhớ tới, hôm nay bọn họ còn hẹn người của tập đoàn Ngôi Sao.
Khó trách tối hôm qua cô chủ động, nhiệt tình như vậy, làm cho bản thân luôn luôn tự hạn chế của anh đều bị dậy trễ.
Cái con cáo nhỏ này, đợi khi tìm được cô, nhất định phải mang cô trở về rồi buộc ở trong nhà mà trừng phạt một phen.
Hoắc Kiến Phong suy nghĩ một lát, đi xuống lầu, lo lắng nói: “Bà nội, cô ấy đã đi bao lâu rồi? Tiêu Nhi lái xe hay là tài xế lái xe?”
Bà cụ Hoắc không nói gì, chỉ liếc dì Mẫn và Hoắc Kiến Sơn, hai người liền một trái một phải chặn lại đường của anh ta.
Hoắc Kiến Phong ánh mắt run lên, trên khuôn mặt lập tức nổi lên ý lạnh: “Các người đang làm gì?”
Dì Mẫn khuôn mặt tươi cười, ngượng ngùng nói: “Có lỗi với cậu ba, mợ ba đã dặn trước là không để cậu ba đi tìm mợ rồi.”
“Cô ấy nói không đi tìm thì không tìm sao?” Hoắc Kiến Phong tức giận nhìn về phía bà cụ: “Bà nội, bà có biết cô ấy muốn đi làm gì hay không? Bà cứ cho phép cô ấy làm ẩu như vậy sao?”
Bà СЏ Hoặc ngồi dậy, trên kính hiện ra ánh sáng: “Bà biết, Tiêu Nhi đã nói với bà. Nó muốn đi đổi thuốc giải cho bà nội trong truyền thuyết của con, rồi đi tham gia hạng mục cái gì đó của tập đoàn Ngôi Sao ấy, bà đều biết.”
Hoắc Kiến Phong chán nản: “Bà đã biết mà bà còn để cho cô ấy đi hay sao?”
“Nó là bác sĩ, trị bệnh cứu người là chức trách của nó. Cho dù là người xấu thì chỉ cần nó có thể cứu được vẫn phải cứu.” Khuôn mặt của bà cụ Hoắc hiện lên vẻ khâm phục.
Bà cụ chống cây gậy đứng dậy, chậm rãi đi tới gần Hoắc Kiến Phong: “Phong, bà biết lòng con thương con bé, lo lắng cho con bé, nhưng mà con bé là một người thiện lương ấm áp có chủ kiến. Con bé nói mạng người rất quan trọng, con bé nói mình không phải là một người tốt, con bé cũng biết bản thân đang làm cái gì. Con bé khiến cho bà, cho con, cho tất cả mọi người yên tâm. Con bé cũng là người có thù tất báo. Lần này con bé đi đến tập đoàn Ngôi Sao cũng có mục đích riêng của con bé, con bé sẽ bảo vệ tốt bản thân mà an toàn trở về. Con là chồng của con bé thì con phải tin tưởng vợ mình.”
Hoắc Kiến Phong rũ xuống hay tay đã nắm chắc thành quyền, một đôi mắt đen rạng ngời rực rỡ: “Bà nội, bà nói đúng, con là chồng của Tiêu Nhi, con có trách nhiệm và nghĩa vụ phải bảo vệ cô ấy, không để cô ấy gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.”
Đây là lời hứa mà anh đã hứa với Vân Thiên, cũng là lời hứa hẹn của anh dành cho Tiêu Nhi.