Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 786



Chương 786

Lan Tô Tuyền nghĩ cũng chẳng nghĩ, quay người liền xông về hướng phòng thí nghiệm.

Cách một lớp thuỷ tinh trong suốt trong phòng thí nghiệm khói đen cuồn cuộn, pháo hoa văng khắp nơi, đủ loại mùi thuốc kì lạ hòa vào nhau, kích thích thần kinh con người.

Trên ngũ quan xinh xắn của Lan Tô Tuyền trong nháy mắt liền hiện lên sự lo lắng vô cùng. “Cậu Bảo, cậu Bảo… Lục Thiên Bảo!”

Cô ta lo lắng dùng tay quạt làn khói dày đặc, cắn răng đi vào trong phòng thí nghiệm, đúng vào lúc này, một bóng đen đột nhiên xông ra từ phòng thí nghiệm, trực tiếp đâm sầm vào khiến cô ta ngã xuống đất.

Bich.

Một tiếng nổ vang lên, làn khói càng đặc hơn, các mảnh thủy tinh vụn tung tóe như mưa đầy trời rơi xuống.

Lan Tô Tuyền bất ngờ không kịp phòng bị, cả người trực tiếp ngã ngửa ra đẳng sau.

Nền nhà cứng rắn, mảnh vụn thủy tinh đầy trên nền, cô ta cho rằng mình sẽ ngã tới mức chấn động não, thật chỉ là bị hỏng mặt.

Nhưng sự đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, một đôi tay to lớn mềm mại bảo vệ chặt chẽ gáy của cô ta, một cái ôm ấm áp hiền hậu, giúp cô ta cản lại những mảnh thủy tinh vụn.

Cô ta có thể cảm nhận được rằng người đang đỡ mình là một người đàn ông, nhưng tất cả xảy ra quá nhanh. Cô ta chưa nhìn rõ mặt của anh ấy, chỉ thấy một khuôn mặt bị trận nổ làm cho tối đen cùng một đôi mắt sáng tới mức dọa người. Cô ta có thể ngửi được mùi trên người anh ấy, mùi cháy xém hòa với mùi thuốc lá, nhưng không hề khó ngửi chút nào. ơi, cô ơi, cô không sao chứ?”

Lam Hằng đuổi vào bên trong, nhìn thấy hai người đang ôm chặt nhau trên nền nhà, giật mình dừng lại.

Không, chính xác phải nói là một nam một nữ, hai người một trên một dưới đè nhau.

Đầu tóc của người nam bị nổ thành cuộn xoắn, quần áo sau lưng cũng bị nổ tung một mảng, đầy mảnh vụn thủy tinh và khói đen, khiến người ta nhìn không ra da thịt có bị thương hay không.

Nghe thấy tiếng của Lam Hằng, Lan Tô Tuyền mới lấy lại tinh thần, vội đẩy người đàn ông trên người mình ra: “Anh là ai?”

Nội tạng của Lục Thiên Bảo bị chấn động phía sau làm đảo lộn, ý thức vừa mới tỉnh một chút liền bị đẩy ngã trên nền đất, mảnh thủy tinh vụn cắm trên người lại vào sâu thêm mấy phần. Anh ta ngồi phịch trên mặt đất, yếu ớt rên rỉ: “Ai ôi, là tôi mà!”

“Cậu Bảo?” Lan Tô Tuyền nghe ra giọng nói, một đôi mắt trợn lên, dìu anh ta đứng dậy: “Cậu, sao cậu lại biến thành bộ dạng này rồi?”

Lam Hằng vội tiến lên phía trước giúp đỡ, đỡ hai người họ dậy, nhìn thấy gương mặt đen xì và cái miệng không ngừng phun ra khỏi đen của Lục Thiên Bảo, cô ta thực sự không nhịn được cười ra tiếng: “Anh Bảo, anh đây là muốn nướng chính mình hả?”

Lan Tô Tuyền lập tức trừng cô ta một cái: “Nói linh tinh cái gì đấy?”

Lam Hằng ngay lập tức yên lặng, khó khăn nén cười.

Lại nhìn về hướng Lục Thiên Bảo, vẻ mặt Lan Tô Tuyền rất ôn hòa: “Cậu Bảo, cậu không sao chứ?”

Lục Thiên Bảo cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau, cũng không biết là do vụ nổ hay do mảnh thủy tinh vụn nữa. Anh ta phải một hồi lâu mới miễn cưỡng đứng dậy được, thở dốc nói: “Không, không sao cả…

Anh ta vừa dứt lời, đầu gối liền mềm nhũn, cả người đổ xuống. “Ấy, cẩn thận!” Lan Tô Tuyền vội vàng đỡ anh ta, để cả người anh ta dựa trên người mình, nói với Lam Hằng: “Giúp tôi, trước tiên đưa vào phòng chữa bệnh và chăm sóc đã.”

“Vâng.”

Lam Hằng đáp lời, hai người một trái một phải dìu Lục Thiên Bảo, một mạch tiến vào phòng chữa bệnh và chăm sóc bên cạnh phòng thí nghiệm.

Dương Liễu đưa người tới đuổi theo để thấy tình huống như vậy cũng không nói được gì, phất tay để mọi người giải tán, tự mình đi theo.

Phòng y tế.

Cởi chiếc áo dài trắng bị nổ tung ra, thêm áo khoác gió cùng chiếc áo sơ mi trắng miễn cưỡng còn có thể nhìn ra dáng vẻ…

Người Lục Thiên Bảo nằm lên chiếc giường chật hẹp, đau đớn cắn răng ngủ.

Trong chiếc khay inbox bên cạnh giường, bác sĩ đã dùng nhíp lấy mười mấy miếng thủy tinh vụn còn rướm máu ra, còn có mấy miếng da chết bị hun đen.

Vùng eo gầy vốn bóng loáng, lúc này lại gồ ghề, một mảng máu đỏ.

Bác sĩ dùng nước tiêu độc mạnh mẽ tẩy rửa sạch bụi bặm cùng chất bẩn trên lưng anh ta.

Đau đớn thấu tâm can đánh úp lại, Lục Thiên Bảo thở ra một ngụm khí lạnh, cắn chặt môi, gân xanh ở cổ và hai tay cùng hiện lên.

Lan Tô Tuyền không nhịn được mà cau mày: “Chị Bạch Phương, phiền chị nhẹ tay chút.”

Bạch Phương là bác sĩ đang xử lý vết thương cho Lục Thiên bảo, tuổi tác bà ấy đã tới đầu bốn mươi, mặc áo blouse trắng, đội mũi trắng và đeo khẩu trang trắng, chỉ để lộ một đôi mắt điều sao ra bên ngoài, lộ ra vài phần sắc bén.

Bạch Phương thả nhíp gắp và bông sạch trong tay “cộp” một cái vào trong khay, kiêu ngạo đứng dậy: “Cô giỏi thì cô làm đi!”

TA T “Em… Lan Tô Tuyền nhếch môi, trong mắt lộ ra mấy phần do dự.

Lam Hằng âm thầm kéo tay áo của cô ta, thấp giọng nói: “Cô à, anh ta là đàn ông con trai đấy, chúng ta đều là phụ nữ chưa kết hôn. Ở đây ngoài cô Bạch Phương ra, chúng ta đều chưa từng tiếp xúc với đàn ông.”

Lan Tô Tuyền đương nhiên biết điều này, cho nên cô ta mới do dự. Cô ta quay đầu nhìn người bên cạnh, ngoại trừ Bạch Phương, trong phòng y tế còn có mấy bác sĩ trẻ tuổi, đều là phụ nữ chưa kết hôn, đến việc vây xem cũng là vẻ đỏ mặt xấu hổ ngượng ngùng.

Dương Liễu và Bạch Phương trao đổi ánh mắt, cất tiếng mỉa mai: “Một lúc nữa máu ở vết thương khô rồi, càng khó rửa sạh hơn. Cô muốn để lưng cậu ta lưu lại vết thương à?”

“Phải đó, Lan cô cô.” Dương Liễu cười như không cười đáp: “Nếu ban nãy tôi không nhìn nhầm, cậu ta là vì cứu có nên mới bị dính nổ thảm như này!”

Nghĩ tới một ôm một ấp trong ánh lửa điện kia, nhịp tim Lan Tô Tuyền không khỏi đập nhanh hơn. Nhưng chưa đợi cô ta mở miệng, Dương Liễu lại buồn bã nói: “Nhưng, cô chính là cháu dâu tốt trong lòng bà cụ, cứ như vậy liền có quan hệ xác thịt với đàn ông…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.