Chương 795. Tôi là con gái của hai người
Đồng tử Tống Anh Hoa co rút lại, người trước mặt và người trong lòng ông ta ngày đêm mong nhớ trùng hợp đang ở cùng nhau. Nếu như ngày hôm đó, ông ta tỉnh lại trước bà ấy liệu có phải bà ấy cũng sẽ mình bằng ánh mắt nồng đậm hận thù thế này không?
Không, sẽ không, bọn họ sẽ ở bên nhau, kết hôn và sinh con, và sống một cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời này!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Anh Hoa dừng trên người Tiêu Nhi trở nên nóng rực và tha thiết “Em hay tin anh, anh sẽ đối xử tốt với em. Chỉ cần em đồng ý ở bên anh, anh sẽ đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này dâng đến trước mặt em. Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc, nhất đinh.”
Ông ta quỳ một chân trên đất, cẩn thận lại không dẫn nổi đưa tay về phía cô: “Anh sẽ thương em, yêu em! Những năm qua, tôi vẫn luôn cô đơn một mình, chính là vì để chờ đợi em. Anh biết, một ngày nào đó tôi sẽ tìm được em mà, một ngày nào đó em sẽ quay trở về bên cạnh anh. Em sẽ là người phụ nữ của anh, người phụ nữ duy nhất của anh…”
Bóng đen bao phủ xuống, thân thể Tiêu Nhi khẽ run lên.
Hai tay bị trói của cô đang duỗi ra, hai chân bị trói co quắp đã lâu sớm đã lạnh đến tê cứng, sau lưng là vách tường lạnh lẽo, không còn đường để thối lui. Nhưng cô không hề cầu cứu, đây là địa bàn của ông ta, những người thừa gió bẻ măng bên ngoài cũng giống như những người đêm qua, chỉ khi sếp của bọn họ cần thì mới sẽ xuất hiện.
Cô nhìn chằm chằm Tống Anh Hoa, nhìn chằm vào khuôn mặt đang đỏ bừng bởi vì điên cuồng mà kích động của ông ta, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang si dại của ông ta…
Sợ hãi, ghê tởm, căm thù, nghi ngờ …
Vô số cảm xúc phức tạp giằng xé luẩn quẩn trong tâm trí cô, đau đớn đến mức không còn muốn sống.
Giống như một người đang chìm trong biển sâu, vì để tồn tại, cuối cùng không thể không đưa tay về phía cây gỗ nổi phủ đầy những thứ dơ bẩn.
Ngay lúc bàn tay của Tổng Anh Hoa sắp chạm vào trên người của mình, Tiêu Nhi nhắm mắt lại, tuyệt vọng lạnh lùng hét lên: “Bà ấy là mẹ của tôi, tôi là con của các người.”
“Rắc rắc!”
Như có một tia sét đánh thẳng vào đầu, bàn tay của Tổng Anh Hoa cách vị trí giữa má của Tiêu Nhi khoảng chừng vài milimet.
Ông ta nhìn cô, tim như ngừng đập, thời gian như ngừng trôi, mọi thứ xung quanh ông ta dường như đều trở nên giả dối.
Ông ta nhìn cô, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Cô đang nói cái gì?”
Tiêu Nhi mở mắt ra, vành mắt đỏ hoe, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy căm hận: “Tôi nói, bà ấy là mẹ tôi và tôi là con gái của bà ấy. Người bố mà tôi vẫn luôn lầm tưởng bấy lâu nay mấy ngày trước đã nói với tôi rằng tôi không phải là con gái của ông ấy, tôi là con của mẹ tôi cùng người khác.”
Từng câu từng chữ của cô, như đâm vào tim.
Kinh ngạc! Khiếp sợ!
Tổng Anh Hoa trợn to hai mắt, cánh môi hơi mở ra nhưng không nói được câu nào, chỉ có thể nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trước mặt, cái người giống hệt người trong trí nhớ của ông ta.
“Đáng lẽ tôi phải sớm nghĩ tới, tôi phải sớm nghĩ tới… Trên đời này, làm sao có thể có hai người giống nhau như vậy? Giữa hai người chắc hẳn phải có quan hệ huyết thống.” Ông ta ngã ngồi dưới đất, mê man lẩm bẩm nói: “Cô biết lúc nào? Khi nhìn thấy bức ảnh, cô đã nhận ra rồi có đúng không? Lúc đó tại sao cô không nói cho tôi biết?
Cô nói cô là con gái của tôi, cô có bằng chứng gì không?”
Gần ba mươi năm, không dễ dàng gì ông ta mới tìm ra được một người có dáng vẻ và tính cách giống hệt bà ấy, làm sao ông ta có thể chịu từ bỏ? “Tôi có thể cho ông xem ảnh, mẹ tôi và cả gia đình của chúng tôi.”
Phòng làm việc.
Tống Anh Hoa đang dựa lưng vào chiếc ghế số pha bằng da thật rộng lớn. Sắc mặt ông ta tái mét, một tay chống gậy, một tay mệt mỏi nhấn vào giữa mi tâm.
Ông ta giữ vững niềm tin suốt gần ba mươi năm đang bị phá hủy, sụp đổ,…
Tiêu Nhi đứng sang một bên, xoa xoa cổ tay và cổ chân đau nhức, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Căn phòng rất rộng, trên giá sách màu nâu sầm những cuốn sách nổi tiếng khắp thế giới được sắp xếp ngay ngắn, tầng tầng lớp lớp.
Tấm thảm Ba Tư đắt giá, dừng chân không tiếng động.
“Sếp, cầm đến rồi.” Lâm Tương đẩy cửa bước vào, cầm chiếc điện thoại di động đang được bọc chặt chẽ bằng vật liệu cách nhiệt trong tay đưa cho Tổng Anh Hoa.
Tống Anh Hoa không nhận, chỉ nâng cằm về phía Tiêu Nhi .
Lâm Tương hiểu ý, lập tức mở các bọc ra, đưa điện thoại cho Tiêu Nhi, tiện thể nhắc nhở nói: “Cô Tiêu Nhi, vì sự an toàn của cô, tôi hy vọng cô không giở trò.”
Tiêu Nhi lạnh lùng liếc anh một cái, kéo điện thoại qua, bật lên, mở khóa rồi đăng nhập vào đám mây.
Rất nhanh, sau khi tải xong, từng bức ảnh trong album riêng tư của cô dần dần đã hiện ra.
Lâm Tương rướn cổ lên, theo dõi từng cử động của cô, nhìn thấy những bức ảnh đó, không khỏi thay đổi sắc mặt.
Người phụ nữ trong ảnh, phong cách quần áo khác nhau, nhưng thực sự có khuôn mặt giống hệt với nữ thần của sếp.
Tiêu Nhi trực tiếp nhét điện thoại cho Lâm Tương, Lâm Tương sửng sốt một chút, vội vàng đưa cho Tổng Anh Hoa: “Sếp.”
Tống Anh Hoa bỏ cây gậy xuống, hít thở sâu trước khi cầm điện thoại, lướt qua từng bức ảnh môt.
Nét mặt thanh tú, nụ cười tươi như hoa, đôi mắt cực kỳ trong veo tựa như có thể nhìn thấu lòng người, còn có tính cách dịu dàng như dòng nước ấm áp…
Tống Anh Hoa kích động đến mức ho khan, vành mắt không khống chế được ươn ướt: “Là bà ấy, thật sự là bà ấy. Mẹ cô, bà ấy tên gì?”
“Tiêu Nghĩa Lan” Tiêu Nhi nhàn nhạt nói.
“Nghĩa Lan, Nghĩa Lan…”
Tổng Anh Hoa lẩm bẩm, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng: “Người cũng như tên, muôn màu muôn vẻ, tao nhã như hoa lan.
Bức ảnh, được sắp xếp theo thứ tự thời gian, dưới mỗi một bức ảnh đều được đánh dấu lại khoảng thời gian.
Ông ta dùng ngón tay run rẩy tiếp tục trượt về phía sau, bức ảnh từ đen trắng chuyển sang màu. Đang mang thai, Tiêu Nghĩa Lan bụng lớn; Hơi mập ra, Tiêu Nghĩa Lan ôm một đứa bé…Cuối cùng, chính là di ảnh đen trắng của Tiêu Nghĩa Lan…