Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 81



Chương 81: Chỉ một lúc thôi rồi tôi sẽ rời đi

Tống Phi Phi cười khổ, đáng thương nói: “Kiến Phong, em thật ngốc, đã lâu như vậy mà em không phát hiện ra điều bất thường.

Em ngốc đến mức hôm nay mới dám lấy hết dũng khí trở về. Là em có lỗi với anh, là em đã hại anh, tất cả là lỗi của emI” Từng câu từng chữ của cô ta đều là tự trách bản thân, nhưng từng lời nói như mũi dao đâm xuyên qua âm mưu của Vũ Tuyết Như.

Nhìn thấy hơi thở lạnh lẽo ngày càng trầm xuống của con trai mình, Vũ Tuyết Như không còn quan tâm đến duy trì hình tượng của mình nữa, hoảng sợ nói: “Kiến Phong, đừng nghe lời cô ta nói bậy bạ. Lúc đầu, là bọn họ chủ động tìm mẹ để giao dịch. Bây giờ đã qua khỏi cửa ải khó khăn nên muốn qua cầu rút ván, con đừng để bị cô ta lừa gạt.” Khuôn mặt góc cạnh sắc bén vô cùng đáng sợ.

Hoäc Kiến Phong nhìn Vũ Tuyết Như một cái nhìn dữ tợn, đẩy Tống Phi Phi ra, xoay người rời đi.

Tống Phi Phi nghĩ chỉ cần cô ta xin lỗi, chỉ cần Hoắc Kiến Phong biết sự thật, bọn họ sẽ có thể giải quyết được những hiểu lầm ngày trước.

Cô ta không hề ngờ rằng lại bị anh đẩy ra.

Cô ta sững sờ hai giây, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.

Ngô Đức Cường nhanh tay nhanh mắt, không cho cô có bất cứ cơ hội nào nữa, liền chặn ở giữa, đẩy Hoắc Kiến Phong đi.

Vừa rồi anh ta kinh ngạc mất tập trung, nên người phụ nữ này mới thừa cơ được.

Sau này, tuyệt đối sẽ không còn như vậy nữa đâu! Cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể người đàn ông, lần đầu tiên Ngô Đức Cường không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy thương xót.

Nếu là mưu kế của người ngoài thì không sao, nhưng đến ngay cả mẹ mình và người phụ nữ mình thích cũng cùng nhau âm mưu…

Trong lòng cậu ba, sẽ buồn tới nhường nào cơ chứt “Kiến Phong, Kiến Phong, anh đợi em với…

Tống Phi Phi ở phía sau không cam tâm, giọng cô ta rụt rè, nhỏ nhẹ và bất lực.

Vũ Tuyết Như nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong lòng vừa hoảng loạn và kinh sợ, tức giận giậm chân.

Tống Phi Phi đã đi nhiều năm rồi, đã yên bề gia thất, mà lại quay lại vào thời điểm này chắc chắn là có một ý đồ khác! Cô ta muốn làm gì? Trên con đường rợp bóng cây xanh rộng rãi.

Ngô Đức Cường đẩy Hoắc Kiến Phong đi, bước đi cực nhanh.

Tống Phi Phi đuổi rất lâu vẫn không đuổi kịp, cô ta chỉ biết thở hổn hển bước theo sau.

Cô ta không ngừng khóc, tiếng nức nở cũng không quá lớn, chỉ vừa đủ lọt vào tai của Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường.

Cho dù họ đi nhanh hay chậm! Ngô Đức Cường cau mày nhìn xuống người đàn ông.

Ngay cả trong ánh mặt trời, cái lạnh trên người dường như không hề biến mất.

Anh ngồi thẳng, giống như một tác phẩm điêu khắc trên băng.

Đầu Ngô Đức Cường đột nhiên đau trở lại.

Quả nhiên, vẫn là bà cụ nói đúng, trên đời này chỉ có cô ba là tốt nhất đối với cậu chủ! Ngay cả khi đối mặt với vụ bắt cóc và đầu độc của cậu Vân Hạo, và đối mặt với sự công kích tập thể của cả gia đình, cô ba cũng chỉ biết dựa vào cậu ba với đôi mắt đỏ hoe.

Mỗi khi sự việc được giải quyết xong, cô ấy có thể nhanh chóng trở nên vui vẻ và không bao giờ gây rắc rối cho cậu ba! Hơn nữa, chỉ cần là quyết định của cậu ba, cho dù không thích, cô ấy cũng sẽ không cự tuyệt, mà sẽ cố gắng thử sức! Giờ phút này, Ngô Đức Cường rất nhớ Ôn Thục Nhi.

Cô ba, mau trở lại, đuổi người phụ nữ này đi, và cứu cậu bat Biệt thự Nam Uyển.

Ngô Đức Cường vẫn chưa buông xe lăn cho đến khi vào cửa.

Anh ta mở miệng và muốn nói điều gì đó.

Hoắc Kiến Phong trực tiếp đẩy xe lăn đi thang máy lên lầu.

Ánh nắng hắt vào, khiến cho bóng tối của chiếc rèm phủ lên người anh, và toàn bộ dáng người của anh dường như bị bao phủ trong bóng tối trầm mặc.

Hơi thở lạnh lùng xa cách hàng ngàn dặm, giống như một lớp áo giáp băng, khiến không ai dám tiếp cận.

Ngô Đức Cường nghiến răng đau khổ và kìm nén ý định đi cùng anh.

Lúc này, cậu ba không thích bị người ta theo dõi mình! Ngô Đức Cường suy nghĩ một chút, liền quay người đi ra ngoài.

Ngoài sân biệt thự, Tống Phi Phi vấn đứng đó.

Cô ta đang nức nở, trên tay là đôi giày cao gót, bước chân trần trên nền đất nóng, ánh mắt buồn buồn.

“Cô Tống, xin cô hãy đi đi!” Ngô Đức Cường cung kính nói, ánh mắt không kiên nhãn.

Tống Phi Phi rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Không, nếu Kiến Phong không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không rời đi.” Ngô Đức Cường không nói nên lời: ‘Cậu ba của chúng tôi đã nói với cô rất rõ ràng rồi.

Cậu ấy chưa từng trách cứ cô. Cô muốn cậu ấy phải tha thứ cho cô vì chuyện gì?” “Không phải, anh ấy đang trách tôi, anh ấy vẫn luoon trách tôi! Nếu không trách tôi, anh ấy sẽ không thờ ơ với tôi như vậy.” Tống Phi Phi nói, cảm xúc của cô ta lại kích động, và giọng nói của cô ta lại lớn lên: “Cuối cùng thì tôi cũng lấy hết can đảm để quay lại. Nếu cứ ra đi như thế này, tôi sẽ hối hận suốt đời.” Ngô Đức Cường lo lắng liếc nhìn lên lầu: “Cô nhỏ giọng đi. Cậu ba nói không trách cô, thì sẽ không trách cô đâu. Hơn nữa, cậu ba cũng đã có gia đình rồi. Cô ba của chúng tôi rất tốt, đối xử với cậu ba cũng tốt. Họ đang sống rất tốt và hoàn toàn không cần lời xin lỗi của cô.” “Nhưng tôi vẫn còn nợ anh ấy! Anh đừng bận tâm tới tôi, hãy để tôi đứng đây! Cho dù chỉ nhìn từ xa, chỉ cần có thể ở gần anh ấy, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn.” Tống Phi Phi đáng thương nhìn Ngô Đức Cường: “Anh ấy không đi ra cũng không sao, thực sự tôi chỉ muốn ở cùng anh ấy lâu hơn chút.” Cô ta buồn bã thở dài: “Trong lòng Kiến Phong, hiện tại chắc là rất chua xót…” Cô cũng biết là trong lòng cậu ba chua xót sao! Đó không phải là vì chuyện cô gây ra ưl Ngô Đức Cường trợn mắt tức giận, trực tiếp nói thẳng: “Cô Tống, cô ba của chúng tôi sẽ sớm trở lại. Cô đứng ở đây, sẽ không tiện!” Khuôn mặt Tống Phi Phi trở nên cứng đờ, cô ta lập tức nở ra một nụ cười buồn bã: “Tôi biết rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ không đứng quá lâu đâu. Tôi biết rằng Kiến Phong đã kết hôn và sẽ không đeo bám tới cùng để phá hoại mối quan hệ vợ chồng của họ đâu. Anh hãy để tôi đứng một lúc, chỉ một lúc thôi rồi tôi sẽ rời đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.