Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 82



Chương 82: Bà chủ?

Ngô Đức Cường phải thừa nhận rằng Tống Phi Phi quả thực rất biết tỏ ra thảm hại.

Cho dù là lời nói đạo đức giả, nhưng trông cũng đáng thương hơn những người khác.

Suy cho cùng cũng là người phụ nữ cậu ba đã từng thích, Ngô Đức Cường cũng không dám ép bức quá, chỉ có thể nghiêm túc cảnh cáo: “Chính cô tự nói đấy, trước khi cô ba trở về, cô nhất định phải rời đi!” “Được.” Tống Phi Phi nghẹn ngào gật đầu.

Ban công trên tầng hai.

Trong bóng tối sát tường, người đàn ông lặng lẽ nhìn cảnh này.

Trong đôi mắt sâu thẳm, làn sóng ngầm đang trào dâng.

Ánh mắt tối tăm lạnh lẽo và nhạy bén.

Tống Phi Phi đã đứng rất lâu cho đến khi chuông điện thoại reo lên.

Không biết người bên kia đầu dây nói gì, cô ta quỳ xuống ôm cánh tay khóc một hồi mới đứng dậy rời đi.

Ngô Đức Cường đứng trước khung cửa sổ sát sàn trong phòng khách, nhìn bóng dáng của Tống Phi Phi biến mất, trái tim treo lơ lửng của anh ta mới hoàn toàn được giải tỏa.

Cuối cùng, cô ta đã bỏ đi trước khi cô ba quay lại.

Anh ta quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy Huy Hoàng đang đi đi lại lại ở bậc cầu thang: “Cho cậu ba sao?” Huy Hoàng vội vàng gật đầu, thì thào nói: “Tôi nghĩ cậu ba hôm nay tâm trạng không tốt, tôi có chút sợ hãi.” Không ai trong gia đình này dám xuất hiện khi tâm trạng cậu ba không tốt.

“Không sao, giao cho tôi!” Ngô Đức Cường bưng khay bảo Huy Hoàng đi.

Vừa quay lên lầu, liền nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, giọng nói kinh ngạc của Huy Hoàng vang lên: “Bà chủ?” “Cậu làm sao vậy, rất kỳ lạ khi nhìn thấy tôi sao?” Vũ Tuyết Như trong lòng tức giận, không hề khách khí.

“Không, không phải.” Huy Hoàng lắc đầu nhanh chóng và kính cẩn bước sang một bên.

Ngô Đức Cường nhìn lại Vũ Tuyết Như.

Vũ Tuyết Như cũng vừa ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Đức Cường, lạnh lùng nói: “Cậu ba của các người đâu?” Sự cảnh giác lóe lên trong mắt Ngô Đức Cường, anh ta cung kính đáp: “Cậu ba chắc là ở phòng sách trên lầu.” Lạnh lùng hừ 1 tiếng, Vũ Tuyết Như bước trên đôi giày cao gót đi qua Ngô Đức Cường.

Đi được hai bước, bà ta quay lại, cầm lấy trà trong tay Ngô Đức Cường, nói: “Tôi bê lên là được. Trước khi tôi ra khỏi, hãy bảo những người khác tránh xa phòng sách ra.” Ngô Đức Cường đảo mắt, lập tức cúi đầu tránh qua một bên: “Vâng, thưa bà chủ.” Bà ta nghĩ nếu không đến đó tay không, thì chắc là sẽ không giống như đến để hỏi tội.

Còn về việc nên giải thích hay xin lỗi, đó là chuyện của hai mẹ con họ.

Trong phòng sách, có một sự im lặng chết người.

Người đàn ông ngồi trước tấm kính sát sàn, quay mặt ra cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng sách.

Bóng lưng gầy gò, cô đơn lẻ bóng.

Vũ Tuyết Như bước vào cửa, tay cầm khay thật chặt, giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên: “Kiến Phong, mẹ đến rồi.” Người đàn ông không nói, cũng không nhìn lại, như thể anh không nghe thấy gì cả.

Vũ Tuyết Như hoảng loạn kỳ lạ.

Bà ta hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm “Là con mình sinh ra” vài lần trước mới ổn định được tâm trí và từ từ đi qua với tách trà.

“Kiến Phong, mẹ xin lỗi! Mẹ biết con rất tức giận, nhưng lý do mẹ làm như vậy là vì có nỗi khổ tâm riêng. Hồi đó, mẹ không còn cách nào khác nên mới lựa chọn làm như vậy.

“Không còn cách nào khác?” Hoắc Kiến Phong quay mặt lại, lạnh lùng nhìn bà ta, giễu cợt: “Trên đời này, có ai có thể ép buộc mẹ?” “Đương nhiên là có.” Thấy anh cuối cùng cũng chịu mở lời, Vũ Tuyết Như lập tức để trà sang một bên, mắt đỏ hoe nói: “Kiến Phong, con nghĩ rằng chúng ta đều sống ở trong trang viên, con cho rằng mọi người đều mang họ Hoắc, thì sẽ thật sự là người một nhà sao?” Không đợi trả lời, bà ta đã tự đáp: “Không, không phải đâu. Con, Tuấn Nghĩa, Tuấn Tú và Vân Hạo, bốn người các con gần như bằng tuổi nhau, nhưng lại nhận được sự đãi ngộ khác nhau! Rõ ràng là con mới là người thông minh và có năng lực nhất trong 4 đứa, nhưng trong mắt bố con luôn chỉ có Vân Hạo. Người giúp việc trong gia đình ngoài mặt đều kính trọng, nhưng ánh mắt nhìn con phía sau lưng luôn khác với Tuấn Tú và Tuấn Nghĩa.” Hoắc Kiến Phong nhướng mày, đôi mắt xám xịt: “Vậy thì sao? Con không quan tâm!” “Nhưng mẹ quan tâm!” Vũ Tuyết Như ấn ngực, giọng nói tràn đầy tức giận và không cam lòng: “Con là máu thịt của mẹ. Bất kể như thế nào, mẹ đều muốn dành cho con những điều tốt nhất.

Con là người sống nội tâm, khiêm tốn, không muốn so đo tranh giành. Nhưng không sao, mẹ sẽ giúp con! Con xuất sắc như vậy, làm sao có thể bị vướng bận bởi những tình cảm nam nữ cá nhân chứ?” “Cho nên mẹ đã tự làm theo cách của mình, giao dịch với bọn họ, rồi đưa bọn họ đi?” Hoắc Kiến Phong nhìn bà ta, giọng điệu tràn trề nỗi thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.