Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 95



Chương 95 Không cần cô bù đắp

Tống Phi Phi xoay người, chậm rãi đi đến bên người đàn ông, nho nhã ngồi xổm xuống: “Kiến Phong, những điều cô ta nói có phải là sự thật không?” Không đợi người đàn ông trả lời, cô ta tự nhủ: ‘Kiến Phong, em thực sự cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Nghe những lời này của vợ anh khiến em cảm thấy vui sướng hơn cả khi anh đích thân nói với em. Bao nhiêu năm nay, em chưa bao giờ quên anh. Còn anh, cũng chưa bao giờ quên em. Thực sự thực sự là tốt quá rồi!” Vừa rồi cô ta rõ ràng còn gọi Ôn Thục Nhỉ là “Cô Ôn”.

Trong nháy mắt, cô ta đã thành thạo gọi cô là “vợ anh’ rồi.

Hoắc Kiến Phong lạnh lùng liếc nhìn Tống Phi Phi, trong giọng điệu không có sự tức giận như vừa nói với Ôn Thục Nhị, chỉ là thờ ơ và xa lánh: “Cô ấy chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không hiểu chuyện tình cảm gì cả.

Cô đừng nghĩ là sự thật.” “Không, em nghĩ đó là sự thật, em đã nghĩ đó là sự thật rồi.” Tống Phi Phi hai mắt đỏ hoe, trên khuôn mặt ấm ức lộ ra một chút vui mừng: “Kiến Phong, em biết chuyện trước đây, em có lỗi với anh. Thế nhưng…” “Ngô Đức Cường.” Tống Phi Phi chưa nói hết câu, Hoắc Kiến Phong đã lạnh lùng quát một tiếng.

Tống Phi Phi cứng người, và nước mắt lại bắt đầu rơi.

“Đây, tới rồi đây.” Ngô Đức Cường đáp lại, cầm hai chiếc ô, lao ra khỏi kho chứa đồ với tốc độ nhanh nhất: “Cô Tống, xin mời!” Ngay khi giọng nói băng giá của anh cất lên, một tia sét khác giáng xuống bầu trời, và ánh sáng trắng như tuyết chiếu xuyên qua màn mưa dày đặc và gió lốc.

Cây cối mọc trước cửa bị gió xô đổ ngang dọc, đi ra ngoài e là ô cũng không cầm nổi.

Ngô Đức Cường khó xử cau mày: “Cậu ba, trận mưa này quả thực hơi lớn. Hay là, đợi mưa ngớt một chút, tôi lại tiễn cô Tống ra ngoài?” Hoäc Kiến Phong không nói gì, thậm chí không thèm nhìn Tống Phi Phi nữa, di chuyển xe lăn quay người rời đi.

Ngô Đức Cường thầm thở phào nhẹ nhõm, lễ phép nói: “Cô Tống, cậu ba đã đồng ý cho cô ở lại. Cô có thể ngồi trên sô pha trước, tôi sẽ tiễn cô ra ngoài khi mưa nhỏ hơn một chút.” “Làm phiền anh rồi.” Tống Phi Phi gắng gượng cơ thể đã cứng đờ để đứng lên, nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của Hoắc Kiến Phong, ánh mắt ngấn lệ ảm đạm tối tăm.

Cô ta ngồi xuống ghế sô pha một cách cứng nhắc, trong đầu chỉ toàn là thái độ hoàn toàn khác của Hoắc Kiến Phong khi đối mặt với Ôn Thục Nhi và đối mặt với chính mình.

Mặc dù anh quát Ôn Thục Nhi, nhưng ít nhất, anh chịu nói chuyện với cô ta.

Anh thậm chí thà gọi Ngô Đức Cường, cũng không chịu nói với mình thêm một chữ nào! Có phải là vì yêu bao nhiêu, thì sẽ hận bấy nhiêu sao? Ngô Đức Cường nhìn Hoắc Kiến Phong đi lên lầu, vào phòng, mới rót một cốc nước nóng đặt lên trên bàn trà trước mặt Tống Phi Phi: “Cô Tống, mời cô uống nước.” Tống Phi Phi lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.” Những giọt nước mắt của người đẹp luôn khiến người ta xót xa.

Ngô Đức Cường do dự một chút, nhưng vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Tống, cô ba của chúng tôi là người ngây thơ tốt bụng, hơn nữa cũng hay nói linh tinh mà không biết giữ mồm giữ miệng. Những lời cô ấy nói, cô đừng để bụng.” Tống Phi Phi ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Đức Cường bằng đôi mắt vô tội, giọng nói khẽ run run: “Cho nên, đến cả anh cũng cảm thấy, tôi không nên đến tìm Kiến Phong?” “Đúng vậy.” Ngô Đức Cường nghiêm nghị gật đầu, lạnh lùng nói: “Cô Tống, cậu ba của chúng tôi hiện tại sống rất tốt, cho nên không cần có sự thay đổi nào khác. Lúc trước cô rời đi không nói một lời, cô biết mình đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho cậu ba của chúng tôi không? Các vấn đề về mất ngủ và ngủ không ngon giấc của cậu ba đều bắt đầu vào thời điểm đó. Bây giờ cậu ấy cuối cùng đã vượt qua được và mối quan hệ của cậu ấy với cô ba cũng đã ổn định, nhưng đang yên đang lành thì cô lại quay lại mà không báo trước một lời. Cô Tống, tôi phải nói một câu khó nghe như thế này với cô, thế giới này không phải là cô muốn thế nào thì sẽ thế ấy đâu!” Lời nói của Ngô Đức Cường, không chút khách sáo.

Tống Phi Phi mắt đỏ hoe, môi mím chặt, đợi anh ta nói xong, mới bằng lòng: “Tôi biết, tất cả đều là lỗi của tôi. Là do tôi đã khiến Kiến Phong đau khổ như vậy. Anh yên tâm, nếu bây giờ tôi đã trở lại, chắc chắn sẽ bù đắp thật tốt cho Kiến Phong.” Ngô Đức Cường vốn tưởng rằng cô ta sẽ tức giận phản bác, nhưng nhìn thấy bộ dạng rụt rề của cô ta, ngược lại còn có vẻ như mình đang hung hăng ép bức người khác, liền gượng gạo thì thào nói: ‘Cậu ba của chúng tôi đã nói rồi, không cần cô bù đắp.” Tống Phi Phi nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn nói: “Tôi biết, nhưng cuối cùng vẫn là tôi đã làm tổn thương anh ấy. Không bù đắp, tôi sẽ không yên lòng!” Tầng hai, phòng sách.

Hoắc Kiến Phong mở cửa đi vào, nhìn thấy Ôn Thục Nhi.

Gô gái đứng trước giá sách, trên tay cầm một quyển “Từ điển Thuốc” dày cộp.

Ánh sáng chiếu từ trên cao xuống, chiếu sáng khuôn mặt tĩnh lặng và tập trung của cô.

Trông cô rất nghiêm túc, chiếc đầu nhỏ khẽ gật gật, môi đỏ mọng mấp máy, đang lẩm bẩm gì đó.

Ôn Thục Nhi tự nhiên quay đầu lại khi nghe thấy tiếng mở cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.