Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 96



Chương 96: Anh đẹp trai, nên nói gì cũng đúng

Trông thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, đôi mắt cô đột nhiên mở to, vô thức co rụt cổ lại: “À… Tôi… Tôi chỉ là vào để tìm một quyển sách, sẽ rời đi ngay, ngay lập tức!” Ôn Thục Nhi đóng sách lại, dùng một tay giữ chặt, cúi đầu bước ra ngoài.

Cô vừa đi vừa nói thầm trong lòng: không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình…

Hoắc Kiến Phong không nói, chỉ yên lặng nhìn cô.

Lúc đi ngang qua, anh đột nhiên đưa tay ra, siết chặt lấy cổ tay cô.

Lòng bàn tay hơi thô ráp, khô và ấm nóng.

Luồng nhiệt ấm áp không ngừng xuyên qua da rồi lan nhanh đến má và cổ, Ôn Thục Nhi cảm thấy nóng bừng đến mức cứng đờ lại, bước chân đột nhiên dừng lại.

Cô cúi đầu xuống và nghe thấy nhịp tim của mình.

“Thịch, thịch…” “Từ nay, không được dẫn người không liên quan gì về nhà.” Hoắc Kiến Phong lên tiếng nói, giọng nói hơi khàn.

Nhưng đã hoàn toàn không còn sự tức giận và lạnh lùng trước đó chút nào.

Ôn Thục Nhi định thần lại, cái miệng nhỏ nhắn khế mím lại: “Nhưng mà, chị Tống không phải người không liên quan! Chị ấy là bạn của anh, còn là người anh vẫn luôn nhung nhớ mài Tuy rằng tôi không biết giữa hai người đã xảy ra hiểu lầm gì, mà anh tức giận đến mức không muốn để ý đến chị ấy, nhưng chỉ cần là tức giận, thì sẽ có ngày hết giận. Bây giờ anh vì tức giận nên đuổi chị ấy đi, lỡ như sau này anh hết giận rồi, hối hận thì phải làm sao? ” Đôi mắt Hoắc Kiến Phong lạnh lùng, anh buông tay cô ra, giọng điệu bất giác tăng lên, nói: “Tôi sẽ không hối hận.” Vì sợ anh sẽ lại tức giận, Ôn Thục Nhi nhanh chóng ngoan ngoãn nghe theo nói: “Phải phải, nhưng cho dù anh không hối hận.

Nhưng bây giờ bên ngoài mưa to như vậy, nếu anh cứ đuổi chị ấy đi như thế này, cũng thật mất phong độ lịch lãm, quả thực là làm sứt mẻ hình tượng của anh trong lòng tôi… ” Hoäc Kiến Phong khẽ nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng thêm chút thú vị: “Trong lòng cô, tôi có hình tượng gì?” “Tất nhiên là một quý ông lịch lãm, tốt bụng và đáng tin cậy, đẹp trai, dễ thương, hiểu biết dịu dàng và tình cảm…” Ôn Thục Nhi vắt óc suy nghĩ và nói ra một mạch tất cả những lời khen ngợi mà cô có thể nghĩ ra.

Mỗi lần cô khen một lời, sự lạnh lùng trên người Hoắc Kiến Phong lại bớt đi một chút.

Đếm đến khi mệt, Ôn Thục Nhi mới trịnh trọng tổng kết: “Nói tóm lại, đơn giản mà nói chính là ba từ-Vĩ đại! Sáng sủa! Chính trực! Ở trong lòng tôi, anh chính là hiện thân của công lý, là từ thay thế của công lý và chính nghĩa, là vị thiên thần với chiếc vòng vàng trên đầu và đôi cánh trắng như tuyết trên lưng!” Cô nhóc này, đã đọc bao nhiêu cuốn truyện tranh lừa trẻ con vậy? Biết rõ tất cả đều là dối trá, nhưng miệng Hoắc Kiến Phong vân khẽ vô thức nhếch lên: “Thật sự tốt như vậy sao?” Ôn Thục Nhi gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là tốt như vậy! Có một không hai! Không ai có thể thay thế được!” “Vậy cô còn để tôi thu nhận những người phụ nữ khác sao?” Hoäc Kiến Phong nhìn cô cười.

Ôn Thục Nhi giật mình, mới cúi đầu lẩm bẩm nói: “Đã nói rồi, chị Tống không phải người phụ nữ khác! Chị ấy là người trong lòng anh! Anh luôn vẽ chân dung của chị ấy, nhất định trong lòng phải quan tâm chị ấy rất nhiều. Mặc dù tôi không biết tình yêu là gì nhưng Triệu Thanh Xuân đã từng nói rằng nếu có một người trong trái tim, thì sẽ luôn nghĩ về người đó. Ăn cơm nhớ đến, đi ngủ cũng nhớ đến, cả ngày chỉ muốn ở bên người ấy, muốn đối xử tốt với người ấy, muốn được nhìn thấy người ấy hạnh phúc mỗi ngày… Nói tóm lại, chính là muốn cho người ấy những điều tốt đẹp nhất trên cõi đời này, chỉ cần người ấy có thể vui vẻ và hạnh phúc là đủ rồi.” Hoắc Kiến Phong nói với giọng nói chậm rãi và trầm ấm: “Giữa tôi và cô ta không phải là tình yêu.” “Đó chưa phải là tình yêu?” Ôn Thục Nhi vẻ mặt ngơ ngác, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Vậy thì tôi cũng không hiểu. Hầy, dù sao cũng chỉ là tôi không muốn nhìn thấy anh không vui.” Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, chỉ toàn là sự lo lắng, chân thành và †rong sáng.

Đôi mày tuấn tú của Hoắc Kiến Phong nhíu lại, thái độ anh kiên quyết nói: “Tóm lại, sau này cô không nên để cô ta vào nữa, và hãy tránh xa cô ta một chút.” Ôn Thục Nhi cau mày.

Tại sao hai người rõ ràng là rất nhớ nhau, lại cứ phải làm thế này? Nhưng thấy Hoắc Kiến Phong kiên quyết, cô cũng không nói thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, anh đẹp trai, nên nói gì cũng đúng. Tôi sẽ nghe lời anh.” Ngay khi giọng nói của Ôn Thục Nhi vừa dứt, bụng liền kêu lên “Ọc ọc”.

Cô vội vàng che bụng cười gượng hai tiếng: “Hì hì hì! Nó cũng đang bảo là nghe theo anh đấy!” Hoắc Kiến Phong khóe miệng nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Tôi đói bụng rồi, đi xuống ăn cơm thôi.” “Được thôi!” Ôn Thục Nhi trong lòng cảm thấy ấm áp, nụ cười trên mặt cũng nở rộ.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa nặng hạt.

Bầu trời tối đến mức như sắp sập xuống.

Ôn Thục Nhi đi theo Hoắc Kiến Phong ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Tống Phi Phi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Ánh sáng của ngọn đèn pha lê hắt xuống, bao phủ lấy bóng dáng xinh đẹp của cô ta, giống như một tác phẩm điêu khắc tỉnh xảo.

Nghe thấy tiếng mở cửa thang máy, Tống Phi Phi nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt trông thấy Ôn Thục Nhị, cô ta chỉ khế gật gật đầu, rồi lại nhìn sang người Hoắc Kiến Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.