Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 2: Nhận nuôi



Cả ba cùng giật mình nhìn về phía giọng nói phát ra. Tô Linh Linh sợ hãi lùi lại, Diệp Dạ Vũ che trước mặt cô bé còn Diệp Lăng Tuyết thì giơ cao con dao găm về hướng giọng nói vừa rồi, cô quát:

"Kẻ nào?"

Từ sau một cái cây gần đó, một người đàn ông và một người phụ nữ cùng bước ra. Người đàn ông tuấn lãng nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lùng còn người phụ nữ thì dịu dàng nhưng đôi mắt ánh lên một sự sắc sảo và uy nghi.

"Các người là ai?" Diệp Lăng Tuyết cảnh giác hỏi. Người đàn ông tiến lên trước, nói với cô:

"Chúng ta không phải người xấu, cũng không có ý gì đâu. Ta chỉ muốn hỏi rằng: Mấy người trong kia có phải là do cháu giết không?"

"Nếu đúng thế thì sao? Liên quan gì đến chú à?" Diệp Lăng Tuyết hỏi ngược lại, khuôn mặt thản nhiên như thể chuyện vừa xảy ra không liên quan đến cô.

"Ồ? Xem ra cháu không lo lắng gì cả nhỉ, không sợ ta báo cảnh sát sao?" Người đàn ông hỏi tiếp. Trong giọng nói của hắn còn pha chút ý cười.

"Báo cảnh sát?" Diệp Lăng Tuyết hơi nhướn mày. Sau đó, cô nở một nụ cười mỉa mai." Chú à, chú có cảm thấy là mình thật ngu ngốc khi báo cảnh sát về chuyện này không? Thứ nhất, chú không có bằng chứng. Thứ hai, chú nói một đứa trẻ chưa đến tuổi đi học vừa giết người thì có ai sẽ tin."

Khoé miệng người đàn ông hơi nhếch lên, hắn nói:

"Quả thật, chẳng ai sẽ tin chuyện hoang đường này? Mà ta, cũng không có ý định báo cảnh sát." Ngừng một lát, hắn tiếp." Ta chỉ muốn biết, vì sao cháu lại làm như vậy?"

"Ác giả ác báo, hại nhân nhân hại. Đó chính là báo ứng cho họ. Vả lại, nếu họ không chết thì người chết sẽ là chúng tôi." Trong mắt Diệp Lăng Tuyết lộ ra một tia tức giận.

"Vì sao cháu lại nói như vậy?" Lúc này người phụ nữ mới lên tiếng. Nàng khó hiểu nhìn Diệp Lăng Tuyết.

"Hừ, có ai ngờ được rằng, một cô nhi viện bình thường lại ẩn náu một đường dây buôn người ở chợ đen chứ. Bọn họ chính là đem đám trẻ ở cô nhi viện bán đi." Diệp Lăng Tuyết vừa nhắc đến chuyện này thì sắc mặt của Diệp Dạ Vũ và Tô Linh Linh đã tái nhợt. Hiển nhiên, việc này đối với bọn họ đã trở thành ám ảnh. 

"Cái gì? Sao bọn họ có thể độc ác như thế?" Người phụ nữ thốt lên kinh hoàng. Còn Diệp Lăng Tuyết dường như cảm thấy chưa đủ, còn bồi thêm một câu." Kết cục của mấy đứa trẻ chúng tôi chỉ có thể dùng một chữ "thảm" để hình dung. Chúng tôi, nhẹ thì bị bắt phải làm người giúp việc cho người ta, mà nặng thì trở thành..."

"Trở thành cái gì?" Người phụ nữ tò mò hỏi.

"... Búp bê tình dục." Nghe được câu này, người phụ nữ bụm miệng lại, nói không nên lời. Mà Diệp Dạ Vũ cùng Tô Linh Linh thì mặt cắt không còn một giọt máu.

"Trời ạ, sao họ có thể làm như vậy? Họ không có lương tâm sao?" Người phụ nữ thì thầm rất nhỏ nhưng mấy câu này vừa vặn lọt vào tai Diệp Lăng Tuyết.

"Trong cái xã hội đầy ô uế này, thứ gọi là lương tâm đã sớm không còn trên đời. Con người ấy hả, chính là loài sinh vật có dục vọng rất lớn. Vì đạt được điều mình muốn mà sẵn sàng vứt bỏ lương tâm, lòng từ ái hay mấy thứ đại loại như vậy. Bọn họ thậm chí đã mất hết tính người, chỉ là một con quỷ đội lốt người mà thôi." Cô nhàn nhạt nói." Nếu hôm nay họ không chết thì ngày mai chúng tôi sẽ bị bán cho một gã nhà giàu biến thái, bệnh hoạn thích lolita. Đến lúc đó cái chúng tôi nhận được chính là một dấu chấm hết." 

"Có thể coi việc cháu làm là sự tự vệ theo một cách cực đoan. Thế nhưng, ta lại thấy ngạc nhiên là, vì sao cháu giết người mà mặt vẫn không đổi sắc nhỉ?" Người đàn ông chợt lên tiếng  . Diệp Lăng Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hồi lâu sau cô mới trả lời:

"Bởi vì, trước đây tôi...đã từng giết người."

"Trước đây?"

"Ừm. Là thế này, trước đây, tôi đã từng bị bán một lần. Lần đó, ngoài tôi ra thì còn một đứa trẻ nữa cũng bị bán. Nếu tôi nhớ không lầm thì nhỏ đó 6 tuổi. Chúng tôi bị nhốt vào trong xe tải. Khi xe vừa rời khỏi rừng thì cái gã đã mua chúng tôi vội vàng ra sau xe để thực hiện hành vi đồi bại của mình. Gã ta bắt đầu với con nhỏ kia, nó bị cưỡng bức đến chết. Rồi sau đó gã chuyển sang tôi. Nhưng mà gã cò chưa kịp làm gì cả thì...đã bị một dao của tôi cắt đứt cổ họng, chết không nhắm mắt." Ngừng một lát, cô nói tiếp." Đó là lần đầu tiên tôi giết người, tuy là có chút sợ hãi thế nhưng, kể từ lúc bị tóm lên xe thì tôi đã suy nghĩ đến việc làm thế nào để trốn thoát. Và cách duy nhất tôi nghĩ được chính là việc kết liễu gã đàn ông kia rồi bỏ trốn. Đương nhiên, ý nghĩ đã biến thành sự thực. Gã ta chết. Tôi trở về lừa gạt mụ ta mấy câu, mụ ta liền tin ngay, tiếp tục cho tôi sống ở cô nhi viện. Trong thời gian đó, tôi đã quen dần với sự việc kia, không còn sợ hãi nữa. Rồi một hôm, tôi nghe lén được việc mình sẽ bị bán lần nữa, lần này ngay cả em của tôi cũng bị dẫn đi. Thế là, tiên hạ thủ vi cường, trước khi bọn họ kịp làm gì thì tôi đã ra tay trước. Sau đó, sự việc xảy ra như ngày hôm nay đây."

Diệp Lăng Tuyết dứt lời, bầu không khí lại rơi vào im lặng. Người đàn ông trầm ngâm. Người phụ nữ sửng sốt. Còn Diệp Dạ Vũ và Tô Linh Linh thì kinh ngạc. Hiển nhiên, họ không hề biết việc Diệp Lăng Tuyết đã từng giết người.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới lên tiếng:

"Cháu có dự định gì cho sau này không?

"Cảm ơn đã quan tâm. Tuy chúng ta mới quen biết không bao lâu nhưng nếu chú hỏi thì tôi cũng không ngại trả lời. "

"Tôi sẽ dẫn em mình rời khỏi nơi này. Đi bất cứ đâu, làm mọi cách để sinh sống."

"Không cần khổ sở như vậy. Nếu như cháu chấp nhận thì ta sẽ nhận nuôi cháu. Cho cháu một gia đình hoàn chỉnh." Người đàn ông vươn tay xoay đầu cô rồi quay sang nhìn người phụ nữ. Nàng khẽ gật đầu.

"Cái gì?" Ba người Diệp Lăng Tuyết, Diệp Dạ Vũ và Tô Linh Linh trăm miệng một lời, sửng sốt không thôi.

"Chú nói vậy là có ý gì?" Diệp Lăng Tuyết là người đầu tiên lên tiếng, cô lạnh lùng hỏi.

"Chẳng có ý gì cả. Ta chỉ muốn nhận nuôi cháu mà thôi. Hoàn cảnh của các cháu đã đủ đáng thương rồi. Không nơi nương tựa lại còn nhỏ, đi vào cái xã hội rồng rắn hỗn tạp kia thì sống kiểu gì?"

"Vậy thì sao? Đó không phải việc của chú."

"Tiểu nha đầu, ta biết cháu không tin tưởng ta. Bởi vì cháu cho rằng ta sẽ giống đám người kia. Ta hiểu lo lắng của cháu, cháu sợ ta sẽ thương tổn đến em cháu. Nhưng ta có thể khẳng định rằng điều cháu lo lắng là dư thừa. Ta thực sự chỉ muốn chăm sóc cho các cháu thôi. Các cháu cần gia đình mà ta cũng luôn muốn có thêm con. Vợ ta sau lần sinh con trai ta, bởi vì mất máu quá nhiều mà không thể mang thai nữa. Con trai của ta thì rất muốn có anh chị em của mình. Nếu nó biết nó có thêm một người chị, một người anh và một cô em gai thì sẽ rất vui." Người đàn ông nói với giọng chân thành.

Trong khi Diệp Lăng Tuyết còn đang do dự thì Tô Linh Linh và Diệp Dạ Vũ đã nhào về phía người đàn ông, hao hức hỏi:

"Chú nói thật sao? Chú sẽ nhận nuôi chúng cháu sao? Sẽ cho chúng cháu gia đình sao?"

"Đương nhiên, ta không cần thiết phải lừa gạt các cháu." Người đàn ông ôm Diệp Dạ Vũ và Tô Linh Linh vào lòng.

"Không được, Tiểu Vũ, Linh Linh, chuyện này còn chưa rõ ràng đầu đuôi. Chị không cho phép các em nhận ba mẹ nuôi. Tuyệt đối không." Diệp Lăng Tuyết nói, giọng quả quyết. Thế nhưng, hai tiểu quỷ kia đâu có dễ dàng nhận thua, chuyện gì chúng cũng nghe theo Diệp Lăng Tuyết nhưng riêng chuyện này thì không.

-----------------Tuyến phân cách----------------

Sau nửa tiếng tranh luận, Diệp Lăng Tuyết giơ cờ trắng đầu hàng. Đối mặt với vẻ kiên quyết của em trai và khuôn mặt ủy khuất của em gái thì cô thực sự bó tay. Diệp Lăng Tuyết thở dài lắc đầu, cô nhìn người đàn ông, nói:

"Tôi không muốn quan tâm vì sao chú lại nhận nuôi chúng tôi. Tôi chỉ muốn chú hứa rằng chú sẽ không đối xử với chúng tôi như đám người kia, sẽ làm tốt trách nhiệm của một người cha, cho chúng tôi tình thương. Nếu như chú khiến Tiểu Vũ và Linh Linh chịu ủy khuất thì tôi sẽ cho một kết cục giống đám người trong kia. Chỉ vậy thôi."

"Đương nhiên, chúng ta sẽ đối xử với các cháu thật tốt." Người đàn ông thấy Diệp Lăng Tuyết đồng ý thì rất vui mừng. Nhưng vừa vươn tay ra định ôm cô thì cô lại cất giọng lạnh lùng:

"Đừng chỉ hứa suông mà hãy thực hiện bằng hành động ấy. Cho tôi thấy thành ý của chú. Còn nữa, khi nào tôi còn chưa cảm thấy được tình thương của hai người dành cho chúng tôi thì tôi sẽ không gọi hai người là ba mẹ đâu."

Nói rồi cô xoay người bỏ đi. Người đàn ông nhìn theo Diệp Lăng Tuyết, khẽ lắc đầu thở dài. Xem ra cô con gái này của hắn rất khó nói chuyện rồi đây.

Cả gia đình cùng nhau rời khỏi khu rừng, đi về phía chân trời hửng đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.