Tháng hai, mưa phùn đầu xuân. Tính từ đám cưới của Hiên Viên Liệt và Tư Đồ Lăng Tuyết cho đến bây giờ đã được 4 tháng. Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người đều phải sắp xếp công việc trong tập đoàn trước khi đi tuần trăng mật. Kết quả là sắp xếp xong thì đã mất gần một tháng, tức là đã sang tháng mười hai. Điều đó cũng đồng nghiệp với việc cuối năm rồi, công việc của tập đoàn cũng bận rộn hẳn. Nhân viên tăng ca tối ngày, thế nên người làm sếp cũng phải tạm gác lại kì nghỉ để cùng chiến đấu.
Hiên Viên Liệt một tay ôm vai Tư Đồ Lăng Tuyết, một tay cầm ô che cho cô. Hai người bước đi dọc theo bờ sông Hoàng Phổ Trong khi đó, mấy đứa tiểu quỷ nằm trong xe nôi lại đang tròn mắt nhìn bầu trời.
Tư Đồ Lăng Tuyết tay đẩy xe nôi nhưng đôi mắt lại nhìn vào một điểm vô định như đang suy nghĩ điều gì. Thấy cô như vậy, Hiên Viên Liệt liền dùng sức bóp vai cô một cái. Cơn đau hơi nhói lên khiến cho Tư Đồ Lăng Tuyết hoàn hồn, cô ngước mắt nhìn hắn.
"Lại nghĩ về Selena à?" Hiên Viên Liệt hỏi cô. Nhưng phần nhiều là câu khẳng định.
"Ừm." Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu. Cô tựa đầu vào vai hắn: "Em không liên lạc được với chị ấy. Chị ấy tạm ngưng hoạt động ở showbiz, việc kinh doanh ở Comestic Dream cũng giao cho người khác. Các bạn của chị ấy không biết được chị ấy đi đâu từ sau khi rời khỏi Hoa Kỳ. Phía Nhà Trắng không tiết lộ bất cứ thông tin gì về Đệ nhất tiểu thư của họ. Thất Lão bên kia cũng chẳng thăm dò được gì. Chị ấy biến mất cứ như thể chị ấy chưa từng tồn tại vậy!"
Hiên Viên Liệt thở dài, khẽ lắc đầu: "Đừng phí sức! Cho dù bây giờ em có đào ba tấc đất lên cũng không thể tìm thấy cô ấy đâu. Một khi Selena muốn trốn thì ai cũng đừng mong tìm được cô ấy. Em nghĩ Thất gia Diana Tưởng Ảnh của Thất Lão được biết đến với cái danh xuất quỷ nhập thần chỉ là để gọi cho vui thôi à! Thu hết tất cả nhân lực về đi, nếu muốn Selena sẽ tự xuất hiện. Mà nếu cô ấy không xuất hiện, thì Kelvin Lewis cũng sẽ tìm và lôi cô ấy về."
"Kelvin Lewis?" Tư Đồ Lăng Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Liệt: "Chẳng phải họ đã chia tay rồi sao? Hơn nữa..."
"Phải. Chia tay rồi." Hiên Viên Liệt mỉm cười đầy ẩn ý: "Nhưng đó chỉ là cái cớ để cho thiên hạ xem thôi. Kelvin Lewis sẽ chẳng bao giờ từ bỏ Selena. Người phụ nữ đó, đối với anh ta chính là bảo vật vô giá. Mà Selena, cũng có kế hoạch của riêng mình!"
...
Chín giờ tối ở Thượng Hải, trời đột nhiên mưa to nặng hạt. Một chiếc xe Mercedes từ từ tiến vào bên trong khuôn viên của nhà chính Tần gia. Cửa xe mở ra, người giúp việc từ trên bậc cửa đi xuống che ô cho hai cha con Hiên Viên Liệt cùng Hiên Viên Diệp Kiêu.
Hai người được gia nhân đưa thẳng vào phòng khách. Đôi mắt Tiểu Diệp Kiêu đảo loạn nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh. Trong khi đó, Hiên Viên Liệt lại nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi uy nghi trên ghế bành trước mắt. Anh ta là một người Trung Quốc chính gốc. Khuôn mặt cùng với ngũ quan cương nghị làm cho khí chất cao quý của anh ta càng thêm nổi bật. Đôi mắt đeo thêm một cặp kính càng tôn lên vẻ tri thức của anh.
"Tần gia chủ!" Hiên Viên Liệt nhìn anh ta, mỉm cười, hơi cúi đầu chào hỏi.
"Liệt thiếu, Mẫn Nhi đang ở trên tầng hai, phòng cuối hành lang bên phải!" Tần Dạ đẩy cao gọng kính, cất giọng trầm trầm.
"Cảm ơn!" Hiên Viên Liệt gật đầu. Sau đó, hắn nhanh chóng bế Tiểu Diệp Kiêu rời khỏi phòng khách.
...
Tần Mẫn đang ngồi đọc sách trên ghế sofa. Đột nhiên, tà váy của cô như bị ai đó giật lấy. Tần Mẫn cúi đầu nhìn xuống.
"Kiêu Kiêu, con làm gì ở đây vậy?" Cô không khỏi ngạc nhiên kêu lên. Chỉ thấy Hiên Viên Diệp Kiêu đang cố bám vào tà váy của cô mà đứng dậy.
Tần Mẫn để cuốn sách lên bàn, cúi người bế thằng bé đặt lên đùi.
"Kiêu bảo bối, là ai mang con đến đây vậy?" Tần Mẫn xoa đầu Tiểu Diệp Kiêu, hỏi.
Tiểu Diệp Kiêu vừa mút tay vừa chỉ về phía cửa: "Mẹ...ba ba..."
Tần Mẫn nhìn về phía cửa, đôi mắt tối đi: "Hiên Viên Liệt, tôi đã dặn anh đừng đến đây!"
Hiên Viên Liệt đi vào phòng, nhún vai với vẻ bất đắc dĩ: "Kiêu Nhi nhớ mẹ nó. Tôi cũng đành chịu!"
Nói rồi, hắn thản nhiên ngồi xuống trước mặt Tần Mẫn. Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô: "Hơn nữa, tôi còn chưa chúc mừng Tần tiểu thư đây! Bố cô đã trở thành tổng thống Mỹ rồi nhỉ! Việc này phải ăn mừng thật to mới phải, đúng không Selena Phuong Nguyen?"
Selena ánh mắt thâm trầm nhìn Hiên Viên Liệt, cuối cùng vẫn là rót một ly trà, đẩy tới trước mặt hắn.
Hiên Viên Liệt nâng ly trà lên nhấp một ngụm, gật gù tán thưởng: "Đúng là trà ngon!"
"Minh Tiền Long Tĩnh trà đương nhiên là tuyệt phẩm." Selena ôm lấy cục bột nhỏ, xoa cái đầu tròn còn lưa thưa tóc của nó.
"Trà này là do cô pha?" Hiên Viên Liệt vân vê ly trà, liếc nhìn người đối diện.
"Tôi không thể sao?" Selena mỉm cười ngọt ngào, vén lại mái tóc hơi rối do dựa vào ghế.
Hiên Viên Liệt dựa vào thành ghế, cười nhẹ: "Chỉ là có chút bất ngờ. Không nghĩ tới một người cả ngày bù đầu với kinh doanh và hoạt động giải trí như cô mà cũng có hứng thú với trà đạo."
Selena chỉ cười không nói. Hiên Viên Liệt lại nhìn cô hỏi tiếp: "Mắt cô ổn rồi chứ?"
Selena đưa tay sờ lên mắt mình, gật đầu: "Có lẽ là ổn rồi. Mắt thành ra thế này, tuy là lúc đầu nhìn bản thân có chút lạ lẫm, nhưng dần dà cũng quen."
"Như vậy thì tốt!" Vẻ mặt Hiên Viên Liệt hơi dãn ra. Nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hắn lại có chút sầu não: "Selena, mọi người đều đang tìm cô khắp nơi. Chỉ sợ họ đã "đánh hơi" được bên này rồi. Tôi cũng sắp không giấu nổi cho cô nữa!"
"Mọi người? Là ai?" Selena ánh mắt sắc lẹm nhìn Hiên Viên Liệt, lạnh giọng hỏi hắn.
"Là Tuyết, cùng đám thân bằng hảo hữu của cô. Còn có...anh ấy!" Hiên Viên Liệt nhỏ giọng nói.
Selena nghe xong vẫn thản nhiên uống trà, khiến cho Hiên Viên Liệt có chút bực bội: "Selena, cô còn định trốn tránh đến bao giờ? Cô không thể cứ tránh mặt anh ấy như vậy!"
Selena không đáp. Cô đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất.
"Hôm chúng tôi chia tay, trời mưa như hôm nay. Hôm tôi lên máy bay rời Mỹ, trời cũng âm u thế này. Thiết nghĩ, có lẽ cả ông trời cũng không muốn chúng tôi đi đến kết cục như vậy. Nhưng rào cản giữa chúng tôi, nhiều hơn anh tưởng! Anh ấy có tham vọng của anh ấy, tôi có mục tiêu của tôi. Nếu ở bên nhau mà thành vật cản cho nhau thì sớm tách ra một chút cũng không tồi! " Selena chống tay lên cửa sổ. Đôi mắt phẳng lặng nhìn mưa rơi rả rích.
Hiên Viên Liệt cứ như vậy nhìn theo bóng lưng Selena. Cuối cùng, hắn vẫn là thở dài ôm Tiểu Diệp Kiêu đứng dậy: "Sau này, tôi sẽ không đến tìm cô nữa. Chuyện tình cảm cũng không thể gượng ép lẫn nhau, cho nên tôi tôn trọng quyết định của cô. Chỉ là mong cô đừng làm ra chuyện khiến mình hối hận, cũng như ân hận cả đời."
Nói rồi, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa bị khép lại phía sau, những giọt nước mắt trên khuôn mặt thanh lệ của Selena không ngừng lăn xuống.
Mà ngoài trời, mưa vẫn rơi.
END
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Miêu: E hèm, cuối cùng thì tác phẩm đầu tay của ta cũng end toàn tập. Có thể nói đây là đứa con rơi mắc nhiều lỗi sai khiến ta rất đau đầu. Nhưng ta sẽ từ đó mà cố gắng để viết các tác phẩm tiếp theo cho hay hơn. Mặc dù chẳng có ma nào đọc. Thế nhé, hẹn gặp mọi người sau!