Thu Hàn Nguyệt vội vã đi đến trước tiên. Cô nàng nằm trên giường, co
rúm lại trong chiếc chăn tơ, khuôn mặt trắng bệch, cái miệng nhỏ vẫn
thút thít, phát ra những âm thanh yếu ớt.
“Linh Nhi!”
“Ca ca!” Cơ thể nhỏ bé nhoài về phía hắn, yếu ớt cầu khẩn: “… Đau… đau quá…. Linh Nhi rất đau… Ca ca… cứu Linh Nhi…”
“Đau ở đâu? Ở đâu? Ở chỗ nào, Linh Nhi của ta…” Thu Hàn Nguyệt không
kìm được nỗi xót xa trong lòng, bàn tay to lớn bắt đầu sờ khắp ngươi
Linh Nhi để kiểm tra, tìm ra chỗ bị thương, miệng hét: “Minh Thúy, vừa
rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Nô tì cũng không biết… Tiểu chủ nhân hôm nay nhảy từ trên cây xuống
bị ngã, thế là bắt đầu khóc, bắt đầu kêu đau, nhưng cái cây đó chỉ cao
bằng nô tì thôi, tiểu chủ nhân lại ngồi ở cành thấp, thực sự không thể
ngã bị thương chỗ nào được.” Minh Thúy vừa lo vừa sợ, cũng bắt đầu thút
thít.
“Ca ca… đừng giận Minh Thúy tỷ tỷ…” Linh Nhi thở gấp, giống như muốn cầu xin thay Minh Thúy.
“Được, nàng hết đau ta sẽ không giận… Linh Nhi!” Khi hắn định thần
nhìn kĩ, phát hiện ra khuôn mặt nhỏ bé của nàng đã chuyển sang màu xanh, trái tim hắn như bị nỗi sợ hãi túm chặt, run lên bần bật. “Nói cho
Nguyệt ca ca nghe, chỗ nào khó chịu? Chỗ nào khiến nàng đau?”
“Đau… đau quá… Không biết…” Linh thể thuần khiết trẻ con như bị một
bàn tay nặng trình trịch đè lên, càng ngày càng chặt, càng ngày càng
nặng, Linh Nhi trẻ con tính tình đơn thuần, không biết cách kể lể mô tả, chỉ biết khóc mà thôi.
“Không biết…” Linh Nhi của ta, nàng là thế này là muốn giết ta hay sao? Thu Hàn Nguyệt mặt tái như tro.
“Ca ca mau cứu Linh Nhi… Tam tỷ cứu Linh Nhi…”
“Tam tỷ?…” Hắn như tỉnh mộng, thầm rủa mình một tiếng, “Minh Thúy,
mau ra ngoài gọi một thị vệ nhanh nhẹn đi mời tam tỷ của Linh cô nương
tới đây!”
“Đại phu đến rồi, có cần để đại phu khám cho tiểu chủ nhân trước không…”
“Tam tỷ của Linh cô nương tinh thông y thuật, mau mau đi mời.” Bé con trong lòng đang cầu cứu hắn, mỗi tiếng rên của nàng như lưỡi dao cắt da cắt thịt hắn. “Mau đi mời, mau đi mời…”
Chưa đến nửa tuần trà, Bách Tước Nhi đã chạy đến, vào cửa thấy sắc
mặt của muội muội, dung mạo như hoa như ngọc thoáng biến đổi: “Bảo họ ra ngoài cả đi!”
Bách Tước Nhi áp bàn tay vào lưng muội muội, đầu tiên là truyền cho
muội muội chút nội lực, giúp hơi thở ngày một gấp gáp hơn của muội muội
chậm dần lại, sau đót lột bỏ y phục của muội muội, cho đến khi không còn gì trên người nữa.
Thu Hàn Nguyệt không hiểu: “Ngươi là muốn…”
Lúc này, Bách Tước Nhi cũng chẳng còn quan tâm tới việc lột trần muội muội trước mặt người ngoài, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ là của người ta
rồi. “Ngươi cũng giúp đi, từ áo lớn tới áo con, tìm kĩ từng đường kim
mũi chỉ, xem có vật gì giống như bùa chú không?”
“Bùa chú?”
“Đúng, bùa chú bắt yêu.”
“Cái gì?” Hắn như không dám tin.
“Còn không mau tìm? Giờ đâu phải là lúc kinh ngạc hay tự trách, chỉ
cần tìm thấy và mang nó đi hủy, Linh Nhi mới có thể khỏi được.”
“Được, tìm!” Hắn cầm y phục của Linh Nhi lên, bắt đầu lần tìm trên các đường may, từng chút từng chút một.
Bách Tước Nhi vừa lật xem vừa nói: “Nếu ta đoán không lầm, thì có lẽ
là ‘hao phù’[1], chính là loại bùa chú dần dần hút cạn tinh lực làm hao
mòn tinh thần của người bị yểm bùa, pháp thuật không mạnh, nhưng Linh
Nhi ngoài mấy thuật cứu mạng được bọn ta truyền thụ, thì có thể nói là
không có tu hành gì… Ngươi phát hiện ra sự bất thường của Linh Nhi từ
bao giờ?”
[1. Hao: Nghĩa là tiêu hao, phù: Là bùa chú.]
“Sáng sớm nay khi ăn sáng, Linh Nhi chỉ ăn mấy miếng, rồi nói muốn ăn sủi cảo do Minh Thúy gói, buổi trưa thì ngã từ trên cây xuống… Không,
tối qua khi ăn cơm nàng đã không ăn nhiều như bình thường rồi.” Hắn lẽ
ra nên phát hiện ra sớm, tối qua còn khen nàng là ngoan khi thấy nàng
chịu ăn ít đi trước khi ngủ, không hề phát hiện ra lúc nàng cười nhìn
rất yếu ớt không có sức…
“Bắt đầu từ tối qua đã có biểu hiện rồi, điều đó có nghĩa Linh Nhi trúng loại bùa này đã ba bốn hôm.”
Ba bốn hôm? Bốn ngày trước, chính là cái ngày mà đạo sĩ kia tìm tới
hắn. Nghĩ đến đây, toàn thân hắn lạnh toát, lòng bàn tay rịn mồ hôi, lẽ
nào sự bảo vệ kĩ lưỡng chu đáo của hắn cũng không tránh được kiếp nạn
này?
“Sao không có?” Áo lớn áo nhỏ đã tìm hết một lượt, đến tóc của Linh
Nhi cũng đã bới tung ra, trang sức rút hết, nhưng không phát hiện được
điều gì.
“Sao lại không có?” Khuôn mặt tràn đầy tự tin của Bách Tước Nhi cũng
bắt đầu có vài nét hoang mang. “Loại bùa chú này mặc dù pháp thuật yếu,
cách hóa giải cũng đơn giản, chỉ cần hủy đi là xong. Nhưng nếu không tìm ra bùa chú, Linh Nhi sẽ ngày một suy yếu, cho dù đại ca ta tới, cũng
chỉ có thể dùng cách truyền nội lực để duy trì sự sống của Linh Nhi…”
“Ca ca… Tam tỷ…” Linh Nhi vốn vẫn nằm yên nãy giờ bỗng dưng bật khóc khe khẽ, “Đau quá, cứu Linh Nhi…”
Trời ơi, hãy để hắn chết thay nàng! Thu Hàn Nguyệt đang đi lao tới,
thì bị Bách Tước Nhi ngăn lại, ánh mắt quét khắp người hắn một lượt,
“Hàng ngày ngươi đều ôm tới ôm lui Linh Nhi, là người ở gần nó nhất, nếu không có trên người Linh Nhi, không chừng lại ở trên người ngươi!”
Nói xong, nàng ta áp tay vào lưng Linh Nhi, hai mắt nhắm lại, bắt đầu truyền nội lực.
Thu Hàn Nguyệt hiểu ngay ý của nàng ta, vội vàng lẩn ngay ra sau bức bình phong, bắt đầu lột hết y phục, lần tìm từng chút một.
Song, lật tìm tất cả mọi thứ trên người tới ba bốn lần, vẫn không
phát hiện điều gì khác thường, hắn giật ngay một chiếc áo choàng khác
đang mắc trên bình phong mặc tạm vào, rồi vo tròn đống quần áo dưới đất, bước nhanh ra phòng ngoài: “Minh Thúy!”
“Có nô tì!”
“Đem đốt hết chỗ quần áo này đi!”
“… Không được!” Bách Tước Nhi đuổi theo. “Ngộ nhỡ lá bùa đó ở bên
trong, nếu dùng lửa đốt sẽ khiến uy lực của nó mạnh gấp đôi. Ngâm quần
áo vào nước bẩn, ít nhất là ba ngày ba đêm.”
“Nghe thấy rồi đấy, còn không đi làm đi?”
“Vâng, thành chủ…” Minh Thúy ôm chỗ quần áo, nhưng lại không lập tức lui đi ngay.
“Còn không đi?”
“Nô tì muốn hỏi một câu, tiểu chủ nhân gặp phải vật gì không sạch sẽ ư?”
Bách Tước Nhi nhướng mày: “Tại sao lại hỏi như thế?”
Vừa rồi Minh Thúy vẫn thấp thỏm lo lắng sợ chủ nhân hỏi tới tội không chăm sóc chu đáo cho tiểu chủ nhân, sợ mất đi công việc đang được bao
người ghen tị thèm muốn, suy nghĩ mãi, quyết định sẽ tận tâm tận lực,
không cầu lập công nhưng mong thoát tội.
“Hôm nay nô tì luôn ở bên cạnh tiểu chủ nhân, nhìn tiểu chủ nhân vốn
rất muốn ăn muốn chơi và cũng muốn cười, nhưng lại như không đủ sức, khi ấy nô tì đã nghĩ tới việc này rồi. Giờ thấy thành chủ muốn mang y phục
đi ngâm nước bẩn, trước kia nô tì từng chứng kiến, trong thôn có người
trúng tà, người già trong thôn cũng làm như vậy, sợ thứ đó bị giấu trong quần áo không hủy được.”
“Đúng, bổn thành chủ đúng là nghi ngờ như thế.” Giải thích như vậy, cũng không phải không đúng. “Thế thì sao?”
“Nếu như vậy, không chỉ đốt quần áo, mà đến đế giày cũng phải cẩn thận…”
“Giày?” Bách Tước Nhi hét lên kinh ngạc, quay đầu chạy vào phòng
trong, cầm đôi giày thêu nhỏ dưới gầm giường lên, lật đế giày tìm, ngay
lập tức lửa giận phừng phừng, hét lên: “Thu Hàn Nguyệt, tốt nhất ngươi
nên cho ta một lời giải thích hợp lý.”