Thu Hàn Nguyệt nhếch môi lên cười: “Sao, không phải nói mang đầu tới
chịu tội ư, khi đến đây vẫn mong tình cảm huynh đệ nặng hơn tình yêu nam nữ à? Linh Nhi là thê tử của ta, đệ cũng biết vị trí của nàng trong
lòng ta, nhưng đệ vẫn ra tay tuyệt sát, khi ấy đệ có nghĩ tới tình huynh đệ?”
“Nàng ta là yêu…”
“Là thê tử của ta.” Hắn nheo mắt. “Yêu cũng được, người cũng được,
nàng là thê tử của ta! Đệ có thể không hiểu bản tính lương thiện của
nàng, nhưng đệ biết xưa nay nàng chưa từng hại người. Đệ cứ giữ chặt lấy vết thương năm xưa của mình không chịu buông, đệ thản nhiên thích giết
người vô tội, đặc biệt hơn khi người vô tội ấy lại là thê tử của bạn
mình, đệ mong ta sẽ tha thứ cho đệ ư? Tha thứ cho đệ hôm ấy biết rõ Linh Nhi trúng Thực tâm tán, vẫn giấu nhẹm không cho ta biết ? Tha thứ cho
đệ vì biết rõ nếu mất Linh Nhi ta sẽ đau khổ sống không bằng chết, nhưng vẫn đẩy Linh Nhi vào chỗ chết ư? Mạch Tịch Xuân, đệ cũng thật đánh giá
quá cao sự khoan dung độ lượng của bổn thành chủ rồi đấy!”
Sắc mặt Mạch Tịch Xuân càng ngày càng khó coi, “Yêu không có nhân
tính, lúc này không hại người, nhưng cũng sẽ có lúc hại, huynh lấy yêu
về làm thê tử, chẳng phải rất kì lạ ư?”
Thu Hàn Nguyệt nhướng mày, “Lại nói suy nghĩ tới sự an nguy của ta
phải không? Mạch Tịch Xuân, dám làm dám chịu ít nhất cũng còn khiến ta
tôn trọng ngươi như tôn trọng đối thủ của mình, tìm lý do loanh quanh
biện hộ khiến bổn thành chủ khinh miệt ngươi!”
Sắc mặt Mạch Tịch Xuân không chỉ khó coi, mà xám ngoét như tro, cố
gắng nở một nụ cười nhạt, “Vì vậy, hôm nay Tịch Xuân nhất định phải chết dưới lưỡi kiếm của Tứ sư huynh?”
“Rút kiếm của ngươi ra, nếu ngươi có thể thắng ta, thì hãy giết chết
ta đi; nếu ta thắng ngươi, không cần nói nhiều, ngươi phải nghe theo sự
sắp xếp của ta. Có điều, nếu quyết tâm mang đầu tới chịu tội của các hạ
vẫn chưa thay đổi, bổn thành chủ có thể giúp các hạ toại nguyện.”
“Hàn Nguyệt!” Một bóng người đột nhiên bước ra từ rừng trúc rậm rạp
trước biệt viên, đứng giữa hai người, tức giận phừng phừng. “Huynh đệ
như chân tay, vợ con như quần áo, đệ vì một người phụ nữ, mà định sư môn tương tàn…”
“Thì ra Thôi Bảo Chủ trong lòng tam sư huynh, cũng chỉ là một cái áo ư?” Thu Hàn Nguyệt bình tĩnh phản bác.
Nguyên Dã nhất thời không thể đối đáp.
“Cũng có thể Thôi Bảo Chủ trong lòng tam sư huynh đúng là quần áo,
nhưng Linh Nhi với ta không phải vậy.” Hắn chầm chậm rút kiếm giắt nơi
thắt lưng ra, thản nhiên nhìn chằm chằm hai người. “Tam sư huynh muốn
giúp Tịch Xuân một tay, hay là đứng ngoài chuyện này?”
Nguyên Dã cố tình đến đây cùng Mạch Tịch Xuân, vì không muốn thấy
cảnh sư môn tương tàn diễn ra, lúc này bảo y giúp Mạch Tịch Xuân cũng
không được, nhưng nếu đứng ngoài chuyện này thì càng không được.
“Hàn Nguyệt, chúng ta là huynh đệ mười mấy năm rồi, cùng sống chết
bao phen, xưa nay chưa từng rút kiếm nhằm vào người kia, nay đệ thật sự
rút kiếm nhằm vào huynh đệ của mình mà xuống tay được ư?”
Nghe vậy, Thu Hàn Nguyệt im lặng hồi lâu, đáp: “Đúng là đệ không thể xuống tay với huynh đệ của mình.”
Nguyên Dã thấy nhẹ nhõm, nào ngờ…
“Vậy thì, hôm nay Thu Hàn Nguyệt ta xin rút khỏi sư môn, từ nay về
sau không còn là Tứ sư huynh của Mạch Tịch Xuân nữa, đồng thời…” Kiếm
đột nhiên vung lên, chém đứt một vạt áo bào. “Từ nay về sau cắt đứt tình nghĩa huynh đệ!”
Sắc mặt Nguyên Dã biến đổi.
Mạch Tịch Xuân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chân mềm nhũn, khuôn mặt hiện rõ những màu sắc vô cùng thê lương.
Cắt bào đoạn nghĩa. Hành động này, trong giang hồ, là bước cuối cùng
thể hiện sự căm hận nặng nề nhất, đã tới nước này, thì dù trước đó tình
sâu nghĩa nặng bao nhiêu, cũng đều tan như mây như khói. Ngày sau, có
tình cờ gặp nhau trên đường, cũng thù sâu như bể. Là vậy, nhưng nếu cả
hai bên còn có ý định quay về, sẽ không đẩy sự việc tới tận bước cuối
cùng này. Thu Hàn Nguyệt hôm nay đã làm rồi, không những làm rồi, mà còn làm với vẻ mặt bình tĩnh như nước, rõ ràng, hắn đã sớm dự liệu, chứ
không phải do kích động nhất thời.
“Mạch Tịch Xuân, ta và ngươi từ nay về sau không còn là tình huynh đệ nữa, cũng không còn nghĩa đồng môn. Ta phải báo thù cho thê tử mình,
rút kiếm ra đi.” Hắn cầm kiếm giơ cao, mũi kiếm chĩa thẳng vào ngực đối
phương, điềm đạm nói.
Nguyên Dã bước lên trước một bước, “Hàn Nguyệt…”
“Nguyên huynh.” Ánh mắt hắn sắc lẹm. “Đến giờ phút này, đệ với huynh vẫn là huynh đệ tốt.”
Ý tại ngôn ngoại, nếu đối phương cố chấp can thiệp vào chuyện giữa
hắn và Mạch Tịch Xuân, thì tình nghĩa huynh đệ đó hắn cũng chẳng muốn
giữ.
Nguyên Dã đau đớn, thất vọng lắc đầu: “Hàn Nguyệt, đệ còn nói không
bị yêu nghiệt mê hoặc ư? Đệ của ngày xưa, đâu bạc tình bạc nghĩa với
huynh đệ của mình như thế? Đệ đã mất đi bản tính, trong mắt không còn
huynh đệ, không còn nhân nghĩa…”
“Những lời này của Nguyên huynh, đệ xin trả lại cho huynh.”
Thu Hàn Nguyệt nói khẽ. “Năm đó, Nguyên huynh vì một người con gái mà không ngần ngại bỏ gia môn, lẽ nào đệ cũng phải cho rằng người con gái
ấy là yêu tinh hóa thành, đã mê hoặc tâm trí huynh ư?”
“… Nói bậy!” Nguyên Dã đỏ bừng mặt. “Một yêu tinh sao có thể so bì với nàng?”
“Lời này thì Hàn Nguyệt đồng ý. Bởi vì trong lòng Hàn Nguyệt, tất cả
nữ tử trong thiên hạ này cũng không bằng một sợi tóc của Linh Nhi nhà
đệ. Có điều…” Hắn thở dài. “Là yêu thì nói bị yêu tinh mê hoặc, còn
không phải là yêu thì được ca tụng là tình yêu chân thành, tam huynh
thật sự đã không còn là người trắng đen rạch ròi mà đệ từng biết nữa
rồi, xem ra người thay đổi, không chỉ có một mình Hàn Nguyệt.”
Nguyên Dã đột nhiên chẳng biết nói gì, ảo não bảo: “Tùy hai đệ! Nếu
đệ muốn ‘cây đậu nấu hạt đậu’[1] để người trong thiên hạ chê cười, thì
ta hà tất phải nhiều chuyện?”
[1. Nguyên văn bài thơ: Cây đậu nấu hạt đậu/ Hạt đậu khóc trong nồi/ Sinh ra từ một gốc/ Sao nỡ hoài nấu nhau.]
Rõ ràng nói dối.
Khi Thu Hàn Nguyệt thật sự giao chiến với Mạch Tịch Xuân, Nguyên Dã
sao có thể đứng nhìn? Nhưng cũng không thể nghiêng về bất cứ bên nào,
lúc thì đỡ trái, lúc thì né phải, lúc thì lại đứng ra hứng nhát kiếm của Thu Hàn Nguyệt, khi thì lại gạt đao sắc của Mạch Tịch Xuân ra, bỗng
dưng trở thành người vất vả nhất trong ba người. Nguy hiểm vô cùng.
“Tam sư huynh, huynh tránh ra đi, để Tứ sư huynh giết đệ, đệ muốn xem huynh ấy sẽ giết đệ thế nào!” Mạch Tịch Xuân tức giận quát lớn.
“Nguyên huynh vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Thu Hàn Nguyệt bình tĩnh đáp.
“Lúc phải giằng co giữa sự sống và cái chết, còn không phản lại tình
bạn, giờ cơ sự tới nước này, hai đệ không cảm thấy bi ai sao…ối!” Dù là
cao thủ thế nào, thì khi vừa nói vừa hành động cũng không tránh khỏi
phân tâm, nháy mắt, bị lưỡi kiếm của Mạch Tịch Xuân chém vào mu bàn tay.
“Tam sư huynh?!” Mạch Tịch Xuân lo lắng hét lên, lùi lại thu kiếm.
Thu Hàn Nguyệt cũng sững người, dừng tay. “Bị thương ở đâu rồi?”
Nguyên Dã giơ bàn tay phải máu tươi chảy ròng ròng lên, sắc mặt nhợt
nhạt. “Phải bổ kiếm vào ngực hoặc chém vào cổ đối phương, hai đệ mới vừa lòng sao? Huynh đệ tương tàn thật sự khiến tâm trạng của hai đệ vui vẻ
sao?”
Vế sau, là hỏi Thu Hàn Nguyệt.
“Lời của Nguyên Dã có lý, Hàn Nguyệt đúng là phải suy nghĩ thận trọng đã.” Hắn bước lên trước một bước, lo lắng quan sát vết thương. “Nỗi khổ tâm này của Nguyên huynh, Hàn Nguyệt rất hiểu, cũng rất cảm kích,
nhưng…” Ngón tay dài đặt trên mu bàn tay của đối phương khẽ nhấc lên,
điểm trúng huyệt đạo trước ngực. “Thứ lỗi cho Hàn Nguyệt không thể phối
hợp.”