Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 80: Diễn xuất bất ngờ của Linh Nhi (1)



Sự biến hóa vô cùng kỳ dị diễn ra ngay trước mắt, khiến biểu cảm của đám người đứng xem không ngừng thay đổi. Kinh ngạc thảng thốt có, rú lên sợ hãi có, ngây ra như khúc gỗ cũng có. Điều khiến người ta thấy lạ là, bọn họ chẳng ai sợ sệt cả. Thậm chí, có người còn lẩm bẩm nói: “Thì ra, thành chủ phu nhân dù là người hay là hồ ly, đều xinh đẹp như thế này…”

“… Các vị nhìn thấy rồi chứ?” Tuyệt Vọng đạo nhân mừng rỡ lớn tiếng hét. “Con hồ yêu này biết không còn cách thoát thân, nên đã ngoan ngoãn hiện nguyên hình!”

“Linh Nhi…” Thu Hàn Nguyệt ôm tiểu hồ ly trắng muốt vào lòng. “Không phải sợ, cho dù tình hình thế nào, ca ca cũng sẽ bảo vệ nàng.”

“Chít chít chít…” Tiểu hồ ly thè chiếc lưỡi nhỏ ra liếm liếm ngón cái của hắn, cái đầu khẽ ngẩng lên. Thu Hàn Nguyệt vô thức buông lỏng cánh tay, để nàng nhảy xuống mặt đất, đột nhiên, nàng lại biến thành hình người kiều diễm trước mặt mọi người.

“Linh Nhi là hồ ly, nhưng Linh Nhi không phải là hồ ly xấu xa, Linh Nhi không hại người, không ăn thịt người, chỉ ăn gà…” Khuôn mặt nhỏ bỗng hiện lên vẻ do dư, rồi trong lời nói cũng như thiếu đi vẻ tự tin, ngượng ngùng hỏi. “Ca ca, ăn gà có bị coi là người xấu không?”

“Ca ca cũng ăn gà, ca ca là người xấu ư?” Thu Hàn Nguyệt hỏi.

“Ca ca là người đại tốt!”

“Vì vậy?”

“Linh Nhi cũng là người đại tốt, còn là một đại hồ ly tốt!”

“Phì ~” Trong đám người đứng xem, không biết là ai phì cười trước, ngay sau đó là từng tràng cười rộ lên. Vị thành chủ phu nhân này, thực sự là quá quá quá quá quá đáng yêu.

“Yêu nghiệt, ngươi là đã hồ ly, thì không nên vi phạm thiên đạo, tu thành hình người, càng không nên có hôn phối với phàm nhân, việc người thú liên hôn, là chuyện làm luân loạn thế tình…”

“Đạo nhân kia, là người xuất gia, sao cái miệng ăn nói chẳng có nhân từ gì thế? Ngươi xem thành chủ phu nhân của bọn ta, giống hệt như người được tạc bằng ngọc, trong suốt, sạch sẽ khiến mọi vật trên thế giới này gặp người đều chỉ hận không kịp trốn đi cho đỡ tủi hổ, ngươi nói thành chủ phu nhân là yêu tinh hại người, lời khốn khiếp ấy từ đâu mà có?” Ông lão râu dài đó lại quát lên.

“Lão trượng nói có lý!” Một thanh niên cũng lên tiếng. “Theo chúng ta thấy, nếu hại người, thì cho dù là con người thì cũng chẳng khác yêu là mấy. Không hại người, thì cho dù là yêu, cũng chẳng có gì là không tốt.”

Tuyệt Vọng đạo nhân đột nhiên quát lên: “Ngu ngốc ăn nói ngu xuẩn, ngu tới không chịu nổi nữa! Yêu tinh là thứ ngươi có thể suy đoán sao? Ngươi dám bảo đảm một ngày nào đó hung tính của yêu không phát tác? Lẽ nào phải đợi tới khi yêu nghiệt hút cạn máu ở cổ họng ngươi, thì ngươi mới biết sự đáng sợ của yêu?”

Trong đám người đứng xem, có người sắc mặt trắng nhợt, vội vã lùi về phía sau: “Thật sự là hút máu người ư? Vậy vậy vậy vậy chúng ta chẳng phải ngày ngày sống trong nguy hiểm?”

Tuyệt Vọng đạo nhân vui mừng, gật đầu xác nhận: “Đương nhiên thế rồi, có yêu nghiệt sống ngay bên cạnh, tức là đồng hành với nguy hiểm, không chừng tới một ngày đẹp trời lại trở thành đồ ăn cho yêu nghiệt, nếu không thế tại sao đạo nhân của Thiên Nhạc sơn ta phải vất vả đi khắp nơi, chỉ với mong muốn trừ yêu diệt nghiệt, mang lại cuộc sống hòa bình cho nhân gian?”

Trong đám người đó ngày càng xuất hiện nhiều vẻ mặt sợ sệt hơn, có người nói: “Theo như lời đạo trưởng, yêu nghiệt đúng là nên sớm bị diệt trừ, vậy vậy vậy…”

“Vậy cái đầu ngươi.!” Ông lão râu dài giơ tay cốc một cái lên đầu người kia. “Hôm nay ra ngoài quên không mang theo não phải không? Ngươi hãy nhìn cho kĩ đi, thành chủ phu nhân hại người thế nào? Nói vậy thà bảo ta tin tên khốn ngươi sẽ hại người còn hơn!”

Người kia lắc đầu, lẩm bà lẩm bẩm: “Nói vậy đâu có chuẩn? Có hại người hay không cũng đâu viết trên mặt…”

“Sao không viết trên mặt?” Ông lão râu dài lại vuốt vuốt bộ râu của mình. “Ta sống bằng từng này tuổi rồi, thứ mà ta hiểu rõ nhất chính là câu nói ‘tâm người thể hiện qua tướng mạo’. Phàm là những kẻ hung hãn, cho dù bình thường tỏ ra hiền lành hòa nhã tới đâu, cũng vẫn luôn thấp thỏm lo âu, hai mắt đảo như rang lạc không dám nhìn vào người đối diện, ngươi xem thành chủ phu nhân của chúng ta, đã ai từng nhìn thấy đôi mắt nào trong sáng hơn thế chưa? Nếu giết một người như vậy đi, thì đám đạo nhân các ngươi sẽ ngày ngày gặp ác mộng, còn đám lương dân bọn ta sẽ được thanh thản mà sống hay sao?”

“Yêu và người sao đem ra so sánh với nhau được?” Tuyệt Vọng đạo nhân nhướng mày cao giọng hét.

“Theo lời đạo trưởng, phàm là dị loài biến thành hình người, cho dù không làm việc ác, thì đều nên giết nên diệt?” Thu Hàn Nguyệt hỏi.

“Đúng thế!”

“Tại sao?”

“Ai có phận người nấy, những hành vi vi phạm thiên đạo đương nhiên phải trừ khử.”

“Nếu như thiên đạo không thể vi phạm, thì tại sao lại không ngăn chặn ngay từ khi dị loài có ý định tu thành hình người? Lẽ nào sự khoan dung này của thiên đạo, chính là muốn cho dị loài có cơ hội trở thành người, rồi mới diệt trừ cho hả dạ sao…”

“Lời này của thành chủ sai…”

“Những lời ca ca nói không sai!” Linh Nhi giậm chân, khuôn mặt nhỏ nghênh lên uy quyền. “Đại ca ca nói, cho dù là người hay là yêu, nếu có lòng hướng về đạo lý, thì đều có cơ hội thành thần tiên! Yêu không hại người chính là có lòng hướng về đạo lý, ngươi giết rồi, hại họ không thành được thần tiên thì làm thế nào? Linh Nhi mặc dù không muốn thành thần tiên, nhưng Linh Nhi muốn làm một nương tử tốt của ca ca, muốn sinh tiểu bảo bảo cho ca ca, ngươi giết Linh Nhi, chính là giết thê tử của ca ca, cũng chính là giết bảo bảo của ca ca… hu hu hu… oa oa… ngươi thật tần nhẫn, ngươi muốn giết bảo bảo của ca ca và Linh Nhi, oa…”

Thành chủ phu nhân òa khóc nức nở, chỉ vì nghĩ đến bảo bảo “tưởng tượng” sẽ bị người ta giết chết.

“Linh Nhi…” Thu Hàn Nguyệt muốn cười mà không thể, hắn mím chặt môi, ôm tiểu nha đầu đang nước mắt nước mũi tèm lem vào lòng.

“Hu hu hu… ca ca… bảo bảo thật đáng thương… bảo bảo không được nhìn thấy thế giới tươi đẹp bên ngoài… không được ăn món đùi gà thơm nức mà Kính Phi ca ca nướng… không được ăn món sủi cảo thơm nức mà Minh Thúy tỷ tỷ làm… bảo bảo thật đáng thương… họ muốn giết bảo bảo, họ thật tàn nhẫn… hu hu…”

“Có ca ca ở đây, sẽ không để họ giết… bảo bảo, đừng khóc nữa được không?”

“Họ thật đáng ghét… đến bảo bảo cũng muốn giết… bảo bảo không phải là yêu… hu hu… họ thật tàn nhẫn…”

“Đúng, bọn họ thật khiến người ta căm ghét, hành vi của họ tàn nhẫn, nhưng ca ca sẽ không để họ được như ý.” Vì bảo bảo “tưởng tượng” hiện giờ còn không biết đang lang bạt nơi đâu, tiểu thê tử nhà hắn khóc rất nỗ lưc.

“… Lẽ nào thành chủ phu nhân có thai rồi?” Trong đám người kia, một giọng nói khe khẽ vang lên hỏi.

“Thành chủ phu nhân có thai rồi?” Ông lão râu dài cũng cao giọng hỏi. “Thành chủ phu nhân có thai, đám đạo nhân các người còn không tha cho phu nhân? Các người nói đi, rốt cuộc ai mới là kẻ bản tính hung hãn?”

“Các người có lương tâm hay không hả?” Một nam tử hán vạm vỡ nhảy ra, xắn tay áo lên, giơ nắm đấm. “Đám người xuất gia các ngươi chẳng phải lúc nào cũng mở miệng nói từ bi sao? Giờ lại còn bắt nạt một thành chủ phu nhân yếu ớt trói gà không chặt lại đang mang thai tiểu thành chủ, từ bi ở đâu? Các người dám động vào một sợi tóc của thành chủ phu nhân, thì Mao lão tam ta sẽ không tha cho các ngươi!”

Ông lão râu dài lắc đầu thở…dài: “Nếu thành chủ phu nhân thật sự là hung yêu, thì sẽ không để cho đám người phàm các các ngươi nhe nanh múa vuốt trước mặt mình, đúng không? Các ngươi là đạo nhân bắt yêu, lẽ nào còn không hiểu đạo lý mềm nắn rắn buông?”

“Chẳng phải vậy sao, nếu thành chủ phu nhân thật sự là một đại ma đầu không việc ác nào không dám làm, thì bọn họ còn dám đứng đó huênh hoang?”

Một người có dáng vẻ thư sinh lên tiếng, “Nói đi cũng phải nói lại, bọn ta cũng còn dám đứng ở đây nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.