Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 86: Phi hồ tiên tử (1)



Huynh muội thương yêu, mẫu thân thương yêu…

Linh Nhi nghe tới đây, nước mắt chảy ra còn nhiều hơn, “Mẹ, đại ca ca, nhị tỷ, tam tỷ, tứ tỷ, ngũ tỷ…” Mỗi lần gọi, thì sự ràng buộc của nàng với kiếp này lại nhiều thêm, đôi bàn chân nhỏ của nàng không nhích được chút nào nữa.

“Sao thế, bảo bảo?” Bàn tay dịu dàng giơ ra, lau nước mắt cho nàng, rồi khẽ thở dài: “Bảo bảo không muốn ở cùng mẹ phải không?”

“Không phải không phải, mẹ, Linh Nhi muốn sống cùng mẹ, không muốn rời xa mẹ, nhưng Linh Nhi cũng muốn sống cùng ca ca, đại ca ca, cùng người mẹ kia nữa, còn cả nhị tỷ tam tỷ tứ tỷ ngũ tỷ nữa…” Linh Nhi muốn sống cùng tất cả những người mà Linh Nhi yêu, Linh Nhi không muốn từ bỏ ai hết, Linh Nhi thật tham lam, Linh Nhi thật xấu, hu hu…”

Thu Hàn Nguyệt nhìn mà đau lòng, lại cúi đầu thi lễ trước khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, “Xin đừng làm khó Linh Nhi nữa, được không? Nếu người cố chấp mang Linh Nhi đi, thì chẳng khác nào dùng dao chém nát trái tim Linh Nhi, nếu người yêu thương Linh Nhi, chắc chắn sẽ không nỡ làm như thế. Vãn bối khẩn cầu tiền bối tạm thời rời giá về phủ, chúng ta cùng tính kế lâu dài.”

Đối phương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đau đớn thê thảm của con gái, rất lâu, rồi gật đầu, coi như đồng ý.

Ngày hôm nay, người dân thành Phi Hồ đã thực sự được chứng kiến một việc mà từ trước tới nay chưa từng trải qua: các đạo nhân của Thiên Nhạc sơn tới tận cửa phủ để bắt yêu, thành chủ phu nhân lại biến từ người thành yêu, sau đó là những trận cãi vã đối đầu, cuối cùng, Phi Hồ tiên tử giáng lâm, nhận thành chủ phu nhân là con gái…

Chỉ một chuyện trong số những chuyện này thôi, cũng đủ để bách tính thành Phi Hồ chấn động rồi, huống hồ là liên tiếp xảy ra? Từ sau ngày hôm ấy, khắp đầu đường góc phố, trong mọi ngõ ngách của thành Phi Hồ, những lúc trà dư tửu hậu, đề tài nói chuyện của họ chỉ xoay quanh những việc họ đã chứng kiến, mà mỗi đám người ấy, mỗi lần kể tới cảnh Phi Hồ tiên tử ôm thành chủ phu nhân vào lòng đều mơ màng tưởng tượng ra cảnh đẹp ngày hôm đó, đặc biệt không thể kiềm chế nổi bản thân, mà miêu tả hết sức tận tình,

Ngày hôm đấy, trở thành một ngày mà người dân thành Phi Hồ đời đời lưu truyền, rất nhiều năm sau, trong lòng người dân thành Phi Hồ, nó đã trở thành một truyền thuyết khiến họ kiêu hãnh, tự hào…

Trời bắt đầu tối, trong hậu hoa viên của phủ thành chủ, đèn đuốc sáng trưng, màn trướng tung bay, xung quanh hoa cỏ nở rộ, trong làn khói mịt mờ của suối nước nóng, trông mơ màng như cảnh tiên.

Trong đình, Phi Hồ tiên tử ngồi trên ghế, cầm tay Linh Nhi mặt mày ngập ý cười, khóe miệng nhếch lên dịu dàng, nói: “Bảo bảo còn nhớ nhà của chúng ta không, trong nhà chúng ta, còn có một khu vườn còn lớn hơn khu vườn này rất nhiều, trong đó trăm hoa đua nở, hàng ngày vô số hoa tiên tỷ tỷ cùng chơi đùa với con.”

“Linh Nhi…” Rõ ràng ký ức đó đã không còn tồn tại, nhưng chắc chắn nàng đã trải qua những chuyện ấy, giống như người ở trước mắt nàng đây, rõ ràng nàng không quen, nhưng nàng lại cảm nhận được sự thân thiết quen thuộc yêu thương từ đáy trái tim mình.

“Không nhớ ra cũng không sao.” Phi Hồ tiên tử chạm vào chiếc môi nhỏ xinh của nàng. “Bảo bảo không nhớ, lát nữa mẹ sẽ tả lại cho bảo bảo nghe.”

“Nhưng, nếu Linh Nhi nghe mẹ miêu tả rồi, vẫn không nhớ ra, thì phải làm thế nào?”

gì ghê gớm đâu? Không nhớ quá khứ, thì mẹ cùng bảo bảo tạo ra những ký ức mới.”

“Ký ức mới? Cái cũ không cần nữa sao?”

“Cái cũ sao lại không cần? Cho dù bảo bảo có thể nhớ ra hay không, thì những năm tháng mà chúng ta cùng trải qua đó, đều mãi mãi tồn tại trong quá khứ, không ai có thể xóa nó đi được.” Ngón tay lại dịu dàng vuốt ve khuôn mày liễu của tiểu nha đầu. “Khuôn mặt này của bảo bảo, mặc dù không giống với ngày xưa lắm, nhưng mẹ vẫn rất thích.”

Linh Nhi cười: “Linh Nhi cũng yêu mẹ!”

“Vậy, Linh Nhi có đồng ý về với mẹ không?”

“Mẹ…” Đột nhiên, khuôn mặt Linh Nhi trở nên khổ sở, đôi mắt ngân ngấn nước, ngập ngừng định nói lại thôi.

“Tiền bối.” Thu Hàn Nguyệt vẫn ngồi bên cạnh nãy giờ, đột nhiên lên tiếng. “Người lại định ép Linh Nhi sao?”

Phi Hồ tiên tử liếc mắt nhìn hắn, như đánh giá như thăm dò. “Dù ta có ép hay không, nó cũng phải theo ta về, Thu thành chủ, ta thực sự không nghĩ ra được ngươi có cách gì để giữ nó ở lại.”

“Vãn bối không có kế sách gì cả.” Thu Hàn Nguyệt mím chặt môi, lông mày cau chặt. “Chuyện mà vãn bối lo sợ nhất đời này, chính là nước mắt của Linh Nhi, vãn bối chỉ là không muốn Linh Nhi phải khóc lóc đau khổ và dằn vặt như vậy thôi.”

“Trước kia, khi nó hạ phàm trải kiếp, từ biệt ta, nước mắt nó chảy còn nhiều hơn hôm nay gấp bội lần. Khi ấy, mẹ con ta đã từng trải qua nỗi đau khổ đứt ruột đứt gan, hôm nay có thể đoàn tụ, chẳng lý gì phải biệt ly.”

Mười đầu ngón tay giấu trong ống tay áo rộng nắm chặt, Thu Hàn Nguyệt cố gắng nở một nụ cười, “Đau khổ nhiều hay ít không thể được cân đo bằng số lượng nước mắt. Huống hồ, cho dù nỗi đau khổ hôm nay không bằng nỗi đau khổ của ngày xưa, nhưng tiền bối nhẫn tâm để Linh Nhi lại phải trải qua một lần nữa sao? Đối với tiền bối hay vãn bối, Linh Nhi đều rất thương yêu trân trọng, cũng chính vì tình cảm ấy, mà chúng ta dễ dàng trở thành người tạo ra đau khổ cho Linh Nhi, xin hãy suy nghĩ cẩn trọng.”

Đôi mắt đẹp của Phi Hồ tiên tử khẽ nheo lại, cười: “Ngươi đúng là không phải có tài ăn nói bình thường, nhưng nếu chỉ thế thôi, không đủ để thuyết phục ta. Ta thật sự không muốn bảo bảo phải đau khổ, nhưng nếu sự đau khổ này là cái giá cho hạnh phúc sau này của mẹ con ta, ta thấy không cần né tránh, đúng không?”

“Cho dù sau này, vì nhớ nhung vãn bối, nhớ nhung những người thân ở phàm giới mà Linh Nhi đau lòng, tiền bối cũng không quan tâm sao?”

“Niềm vui và nỗi buồn của bảo bảo, ta sẽ luôn ở bên cạnh nó.”

“Nhưng giờ Linh Nhi không còn là Linh Nhi của kiếp trước nữa, nàng đã xuống trần thế trải kiếp nạn, thì cuối cùng cũng sẽ bị tình cảm ở trần thế níu kéo. Nàng bây giờ, ngoài phu quân là vãn bối ra, còn có huynh trưởng thương yêu nàng như minh châu, còn có một người mẹ hiền thương yêu nàng hơn cả tính mạng, cùng những tỷ muội thân thương khác, tiền bối dùng tình cảm của kiếp trước để níu kéo Linh Nhi của kiếp này, làm vậy có phải… quá ích kỷ không?”

“Ích kỷ ư?” Phi Hồ tiên tử nhướng đôi mày đen láy lên, “Bảo bảo, nếu mẹ nhất định đưa con về, con có cho rằng mẹ ích kỷ không?”

Cái đầu nhỏ vẫn ngẩng lên nhìn hai người nói chuyện, nghe mẹ hỏi, nước mắt lại bắt đầu trào ra: “Mẹ, Linh Nhi…”

“Có hay không? Bảo bảo có cho rằng mẹ ích kỷ không? Phải lựa chọn giữa mẹ và người này, thật sự khó tới thế ư?”

“Ô…” Linh Nhi không nói phải mà cũng chẳng nói không, chỉ gật rồi lại lắc đầu, rồi lại bắt đầu hoang mang.

“Cho mẹ biết, có thật sự khó như thế không? Mẹ không bằng người này, hay là người này không bằng mẹ? Cho mẹ biết, khó tới thế nào…”

Thu Hàn Nguyệt càng cau mày chặt hơn, mở miệng định phản bác, thì nghe một giọng nói điềm đạm vang lên từ phía sau: “Khó hay không, chắc chắn trong lòng nương nương đã có đáp án rồi. Cho dù vì thử thách, thì cũng xin hãy tha cho Linh Nhi. Có lẽ người cũng nhận ra, Linh Nhi không còn tuyệt đỉnh thông minh như kiếp trước nữa.”

Thu Hàn Nguyệt quay đầu lại, từ khi quen biết người này tới nay, chưa bao giờ hắn lại thấy hoan nghênh người này tới thăm phủ như hôm nay.

“Đại ca ca!” Buông bàn tay đang nắm chặt trong tay mẹ ra, Linh Nhi vui sướng nhảy vào lòng đại ca ca.

“Thì ra, Thu thành chủ định dùng cách này sao?” Phi Hồ tiên tử vẫn rất mực dịu dàng, nụ cười nở trên môi. “Thu thành chủ cho rằng đế vương của Hồ giới có thể giúp ngươi đoạt Linh Nhi từ tay ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.