Cô Vợ Hoán Đổi

Chương 51: 51: Gạt Bỏ Quá Khứ H




Phong Thần giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng, mặc kệ cô có khóc hay vùng vẫy anh cũng kiên định không thả cô xuống.

Bế cô lên đến phòng, anh đặt cô ngồi xuống giường, chính mình cũng chỉ đứng đó nhìn cô khóc.

Emmy dường như rất mệt mỏi, cô vừa khóc vừa trách móc anh liên tục.
- Tại sao không để em chết đi hả! Tại sao cứ phải là anh!
- Em khóc đủ chưa? Em nghĩ chết là xong hết sao? Em có đang nghĩ cho gia đình và những người yêu thương em không? Hay em chỉ đang muốn ích kỷ, giải thoát cho chính em thôi?
- Phải, em ích kỷ đó! Được chưa?
Emmy đứng dậy muốn bỏ đi, Phong Thần lần này thật sự đã chịu hết nổi rồi.

Anh bế bổng cô lên, ném cô xuống giường chính mình đè lên điên cuồng cưỡng hôn cô.

Emmy sợ hãi đưa tay đẩy anh ra nhưng anh chỉ càng điên loạn hơn mà cắn mú.t cơ thể cô.
- Phong Thần… không được… thả em ra đi!
- Thả em ra để em lại rời bỏ anh sao?
Phong Thần mệt mỏi gục đầu xuống người cô.

Anh chỉ còn biết thì thầm những lời mà anh muốn nói vào tai Emmy.

Có vẻ như anh đã chịu hết nổi rồi, đã khóc thật rồi.
- Tại sao chúng ta lại không thể? Tại sao anh không có cơ hội? Tại sao tình cảm của anh mãi không được em chấp nhận.

Là anh không đủ tốt hay thật sự anh không phải người mà em mong muốn?
- Phong Thần…
- Cầu xin em… cầu xin em đừng rời xa anh…
- Phong Thần, em không xứng đáng để anh phải như vậy… em…
- Nhã Di, anh muốn em!
- …
Cô khẽ đưa mắt qua nhìn anh, sâu đôi mắt ấy lại hiện lên sự tội lỗi.

Phong Thần lại khác, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm gì, anh cắn lên cổ cô một vết rồi nhìn nó khẽ cười.

- Chúng ta làm t.ình đi!
Tim Emmy đã đập loạn bên trong lòng ngực.

Cô cũng muốn cùng anh không khoảng cách nhưng nghĩ lại bản thân không xứng đáng lại càng chê cười mình hơn.
- Phong Thần, anh là một người đàn ông tốt… rồi anh sẽ tìm được một người xứng đáng với anh...!em không tốt như anh nghĩ đâu…
- Anh không muốn đi tìm, anh muốn em!
- Nhưng mà em…
Cô cứng họng lại nhìn sâu vào mắt anh.

Hít sâu một hơi quyết định nói ra hết tất cả.

Cô thật sự không muốn anh vì cô mà chịu thiệt thòi, cũng không muốn bản thân trở thành một kẽ xấu xa, ích kỷ như trong quá khứ nữa.

- Phong Thần… anh không biết gì về quá khứ của em nên mới có thể nói như vậy.

Cơ thể này nằm dưới bao nhiêu thằng đàn ông rồi anh biết không? Em không xứng đáng với anh… ưm…
Môi cô bị anh cuốn chặt lại, anh không chần chừ mà cởi áo mình quăng sang một bên.

Emmy dự ngồi dậy liền bị anh đẩy mạnh xuống, ấn định cô nằm yên trên giường bằng lực tay của mình.
- Anh muốn em tự nguyện nên mới ra ý kiến, nếu mà em muốn anh bắt ép thì cũng được thôi, anh chiều ý em!
- Phong Thần, anh không nghe em nói hả?
Phong Thần chỉ khẽ cười vuốt nhẹ mái tóc cô.

Anh yêu thương đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn.

Không muốn thô bạo, chỉ muốn nhẹ nhàng.
- Bao nhiêu thời gian vẫn không đủ chứng minh sao? Anh không quan tâm quá khứ em như nào.

Anh chỉ cần biết bây giờ anh yêu em và em là của riêng anh.

Cho dù có là gì, có tồi tệ thế nào anh cũng chấp nhận.
- Nhưng mà em…
- Suỵt, tận hưởng đi!
Nụ hôn của anh mơn chớn trên môi cô.

Emmy chậm chạp phản ứng theo anh.

Đôi môi chỉ dám hé nhẹ không dám mạnh dạng chỉ sợ anh không thích và nghĩ cô lẳng lơ.
- Emmy, anh yêu em.
- Anh không chê em?
- Đã lỡ yêu rồi thì anh tình nguyện chấp nhận!
Câu nói này là chứa bao nhiêu điều ấm áp đây? Đôi mắt Emmy đã nhoè đi không ít.

Sự ấm áp này khiến cô muốn cho mình một cơ hội, cơ hội được anh yêu thương.

Cô khẽ cười vòng tay qua cổ anh kéo vào nụ hôn sâu.

Nụ hôn lần này của bọn họ mãnh liệt và nóng rực hơn hẳn.

Phong Thần m.út nhẹ dần qua cổ cô để lại vô vàn nhưng vết hôn ái muội.
- Ưm… Thần…
Bàn tay anh di chuyển x.oa nắn cặp hồng đào nảy nở qua lớp áo pyjama.

Chẳng mấy chốc, từng cúc áo một đều bung ra để lộ đôi gò bông trắng trẻo.


Đôi môi anh di chuyển xuống bắt đầu tham lam m.út lấy đầu ng.ực như một đứa trẻ khát sữa.

Bên còn lại được chính bàn tay anh xo.a nắn thành đủ mọi hình dạng.
- Ưm… anh… Thần… đừng cắn… em đau…
- Emmy… anh…
- Ưm…
Những manh vải cuối cùng trên người cô đều rơi xuống đất trong phút chốc.

Dù trước kia từng làm tình nhưng đây là lần đầu cô cảm nhận được tình d.ục trong trong tình yêu.

Dưới con mắt nóng rực của Phong Thần lại khiến cô trở nên xấu hổ mà khép chặt chân lại che chắn đi nơi bí ẩn kia.

- Ngoan…
Đôi chân cô dần thả lỏng tách ra để lộ *** ***** mấp máy trước mắt anh.

Phong Thần đưa tay chạm vào khiến cô rùng mình.
- Anh… đừng… đừng nhìn… nơi đó xấu lắm… đúng không
- Emmy… rất xinh đẹp… em là xinh đẹp nhất… tất cả đều rất đẹp…
- Phong Thần… ưm… anh… không được… dơ lắm…
Phong Thần mạnh bạo hôn lên nơi nữ tính.

Đầu lưỡi anh liên tục quấy đảo khiến mật ngọt trào ra.

Mặc cô đẩy, mặc cô rướn người, anh vẫn chuyên tâm vào công việc của mình.
- Ưm… Thần… nơi đó… anh đừng hôn nữa…
Cô đưa tay lên che lấy miệng mình, kiềm nén những tiếng r.ên rỉ.

Phong Thần rời khỏi nơi ngọt ngào tìm đến môi cô hôn sâu.
- Tại sao lại không được? Hửm?
- Nơi đó… từng…
- Anh đã bảo em tận hưởng… không được nghĩ tới chuyện cũ nữa…
- Híc…
Phong Thần thật chỉ biết cười nhìn sự vụng về của cô.

Cô gái nhỏ của anh cũng quá đáng yêu rồi.
- Đồ ngốc… anh vào nhé!
- Anh có bao không?
Phong Thần nhìn cô thở dài, cái phản ứng này thì chắc chắn lúc trước cô cũng rất chú ý an toàn.


Xem đôi mắt chớp chớp ngây thơ của cô khiến anh bất lực hạ người ghé vào tai cô thầm thì.
- Em hãy cảm nhận sự chân thật của nó đi!
- Cái gì cơ? Không được! Không có bao… dơ lắm…
Phong Thần phì cười, cô là muốn anh tức cho chết đây sao? Tách chân cô ra anh đặt vật nóng ngay lối mở chà xát.
- Vậy anh không vào nữa, chúng ta làm bên ngoài thôi nhé.

Nhã Di bị anh cọ xát liên tục làm cho ngứa ngáy, bụng dưới trống rỗng cần được lắp đầy nhưng mãi anh vẫn không chịu vào khiến cô khó chịu.
- Híc… Thần… em… em khó chịu…
- Thế anh phải làm sao?
- Híc… anh ghẹo em…
Vừa nói cô vừa đẩy hông lên xuống theo nhịp của anh.

Dáng vẻ này làm anh ưng ý anh liền mạnh mẽ di chuyển vào.
- Ưm… aaaa… anh…
- Chặt quá… Di… em thả lỏng… anh không động được…
- Ưm… anh đợi chút…
Cơ thể cô thả lỏng dần ra, anh cũng bắt đầu luân động trong cô.

Theo từng nhịp động của anh là những âm thanh rê.n rỉ của cô.

Nhã Di là lần đầu cảm nhận khoá.i cảm mãnh liệt như vậy, đầu óc cô quay cuồng.
- Ưm… chậm chút… anh…
- Em thích chứ?
- Ưm… đừng hỏi mà…
Cứ như vậy từng âm thanh một vang vọng trong căn phòng lớn.

Hai thân thể quấn chặt lấy nhau tìm đến những khoá.i cảm mãnh liệt.

- Phong Thần… em yêu anh…
Anh cũng yêu em….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.