Khi tôi vừa đặt tay lên khóa quần, đang định kéo xuống dưới, thì Tô Tuyết bỗng hét lên: “Anh là đồ vô liêm sỉ, mau dừng tay lại!”
Tôi tỏ vẻ vô tội nói: “Cô không tin tôi, tôi cho cô kiểm tra đấy”.
Tô Tuyết chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt chán ghét.
Lý Khả chen vào, nhìn Tô Tuyết nói: “Chị họ, em thấy hôm nay hình như anh ta không được thật rồi, hay là để anh ta nghỉ ngơi một tối đi”!
Tô Tuyết thở dài, đành nói: “Được rồi”.
Tô Tuyết trợn mắt nhìn tôi: “Hứa Lương, ngày mai tốt nhất anh đừng vô dụng như vậy nữa, không thì xem tôi xử anh thế nào!”
Sau khi lạnh lùng buông một câu, Tô Tuyết đi về phía phòng ngủ của mình, Lý Khả cũng đi theo.
Sau khi về phòng ngủ của mình, trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm, lẽ nào mình bị phế như vậy thật sao?
Tôi lên Wechat, gửi icon nhe răng trợn mắt cho Lý Hiểu Như, bảo cô ta gửi một số ảnh kích thích xem tôi có phản ứng hay không.
Tin nhắn Wechat của tôi vừa gửi đi, Lý Hiểu Như liền hồi âm trong tích tắc: Anh Lương, đồ vô lương tâm, sao giờ mới tìm em, không nhớ em à?
Tôi gửi một icon háo sắc: Nói gì vậy, tôi nhớ em nhất đó.
Lý Hiểu Như gửi mấy icon xấu hổ: Anh Lương, khi nào anh rảnh, bọn mình lại dạo phố nhé.
Tôi nói: Cuối tuần đi, dạo này hơi bận.
Lý Hiểu Như ậm ừ nói: Được rồi, người ta đợi anh Lương đấy.
Tôi nói: Gửi mấy bức ảnh cho anh Lương để anh giải sầu tương tư nào.
Lý Hiểu Như gửi một icon tội nghiệp: Trời, anh Lương, thật là đáng ghét mà.
Cô ta gửi mấy bức ảnh cho tôi.
Mấy bức ảnh này là Lý Hiểu Như chụp trên giường, có ảnh che một nửa bộ ngực nõn nà, lờ mờ nhìn thấy làn da trắng và đôi chút hồng hồng. Có ảnh thì để lộ một bên đùi, không mặc nội y, nơi thần bí ở dưới chăn lúc ẩn lúc hiện. Có ảnh thì mặc quần lót và áo ngực, thân hình kiều diễm nằm bò trên giường, giống như tư thế “ếch nhảy”.
Nhìn bức ảnh bốc lửa như vậy, ngọn lửa tà ác ở bụng dưới của tôi lập tức bốc lên phừng phừng.
Nhưng xót xa thay, lần này tôi lại không có phản ứng.
Cảm nhận đến đây, tôi vỗ đùi, thầm nhủ tiêu rồi, lần này e là quắt thật rồi.
Vì lý do sức khỏe, tôi không còn tâm trạng tiếp tục trò chuyện với Lý Hiểu Như, tôi chúc cô ta ngủ ngon rồi off luôn.
Đến đêm, tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, thầm nghĩ nếu ngày mai vẫn không được, tôi phải đi khám bác sĩ.
Mãi đến nửa đêm, tôi mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi tôi còn đang say giấc, Lý Khả đã đứng ngoài phòng ngủ gõ cửa.
“Hứa Lương, dậy chưa?”
Tôi lim dim trả lời: “Chưa, sao vậy?”
Lý Khả nói: “Anh đúng là con heo vô dụng, mau dậy đi, ăn sáng xong chúng ta tiếp tục”.
Sau đó tôi tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt rồi xuống phòng khách ăn sáng.
Ăn sáng xong, Lý Khả đưa cho tôi một chiếc cốc nhựa và điện thoại di động, nói: “Mau lên, đừng làm chị họ tôi thất vọng, không thì anh sống không yên đâu!”
Tôi ồ lên, miễn cưỡng đi vào phòng tắm.
Nhưng, sáng nay vẫn không được, y như hôm qua.
Không lâu sau, tôi ủ rũ bước ra khỏi phòng tắm, lắc đầu với Lý Khả: “Không cương nổi”.
Lý Khả lập tức chau mày, nói móc: “Đồ vô dụng”.
Cô ta hét vọng về phía phòng ngủ của Tô Tuyết trên tầng 2: “Chị họ, anh ta vẫn không được”.
Ngay lập tức, Tô Tuyết bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn tôi từ trên cao, vẻ mặt cô ta càng thêm chán ghét.
Lý Khả nói: “Chị họ, làm sao đây?”
Tô Tuyết nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chị gọi điện cho anh họ em”.
Sau đó, Tô Tuyết bắt đầu rút điện thoại, gọi cho Vương Hoài Viễn.
Nửa tiếng sau, Vương Hoài Viễn đã đến biệt thự, phía sau là một người đàn ông nhã nhặn đeo kính.
Vương Hoài Viễn cao lớn, thân hình cường tráng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, không rối chút nào, anh ta mặc sơ mi trắng trông rất phong độ.
Tôi có chút không dám tin, người đàn ông như Vương Hoài Viên mà lại bất lực.
Vương Hoài Viễn vừa bước vào, liền nheo mắt hỏi Lý Khả: “Chị họ em vẫn chưa mang thai sao?”.
Lý Khả lắc đầu nói lí nhí: “Chưa có”.
Vương Hoài Viễn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Sắp một tháng rồi mà vẫn chưa thành công, em khiến anh quá thất vọng”.
Lý Khả cúi đầu, không dám lên tiếng, xem ra cô ta rất sợ Vương Hoài Viễn.
Tô Tuyết đến bên Vương Hoài Viễn, nói giúp Lý Khả: “Ông xã, chuyện này không thể trách Khả Nhi, có trách chỉ trách em không thể mang thai”.
Vương Hoài Viễn xua tay, lãnh đạm nói: “Được rồi, nói mấy chuyện này cũng vô ích, tháng này là kỳ hạn cuối cùng của chúng ta, dù thế nào cũng phải mang thai, không thì đừng nghĩ đến chuyện thừa kế mấy công ty dưới trướng ông già nữa!”
Bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra Tô Tuyết mang thai là để thừa kế công ty.
Nghe giọng điệu của Vương Hoài Viễn, thì ông già anh ta có rất nhiều công ty chứ không chỉ có một.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao Tô Tuyết phải mang thai mới được thừa kế công ty.
Sau này tôi mới biết, trong chuyện này có liên quan đến một bí mật lớn của Vương Hoài Viễn!
Tô Tuyết ậm ừ gật đầu, ngoan ngoãn nhìn Vương Hoài Viễn nói: “Ông xã, vì hạnh phúc của chúng ta, em nhất định sẽ cố gắng”.
Ánh mắt Vương Hoài Viễn quét về phía tôi, hỏi: “Con ngựa giống này hôm nay làm sao vậy?”
Sau đó quay lại nhìn người đàn ông nhã nhặn, nói: “Bác sĩ Trương, khám xem tình trạng anh ta thế nào, nếu hỏng thì tôi cho hắn cút xéo”.
Tôi thấy ớn lạnh, nếu bây giờ tôi cút đi, đừng nói đến bảy trăm ngàn tệ sau này, thậm chí ngay cả ba trăm ngàn tệ trước đó tôi cũng phải nôn ra.
Tôi lập tức thầm cầu nguyện cho cơ thể mình đừng bị phế.
Người đàn ông đó gật đầu với Vương Hoài Viễn rồi cười ha hả, nhìn tôi nói: “Đi nào, chúng ta vào phòng tắm”.
Tôi ừm một tiếng, cảm thấy xấu hổ kinh khủng, tôi theo sau ông ta vào phòng tắm.
Tôi cởi quần,ông ta bắt đầu kiểm tra cho tôi.
Sau khi sờ mó một hồi, ông ta nhíu mày nói: “Cơ thể không có vấn đề, bây giờ nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì khiến cậu đột nhiên không “dậy” được”.
Tôi đỏ mặt, kể lại chuyện cơ thể bị dùi cui điện tự vệ chọc vào và chỗ đó bị hoảng sợ.
“Ha ha, hóa ra là vậy, hèn gì”, nghe tôi kể xong, ông ta đã biết phương pháp chữa trị, nói: “Tinh thần cậu bị kích thích tiêu cực, muốn chữa bệnh phải được kích thích tinh thần một cách tích cực”.
Tôi hỏi: “Kích thích thế nào?”
Bác sĩ Trương nhìn ra bên ngoài phòng tắm nói: “Khả Nhi, chỉ có cô mới trị được bệnh của cậu ta, cô mau vào đây đi”.